CỐ NGỘ TỊCH VŨ - 18

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Cố Dịch thường xuyên đến trường tìm tôi, ba ngày hai bữa lại mời tôi ăn cơm.
 
Không lâu sau, có một cô gái tìm đến tôi, ném vài quả trứng thối vào người tôi.
 
Cô ta nói Cố Dịch là bạn trai của cô ta, bảo tôi tránh xa anh ta ra.
 
Tôi hỏi Cố Dịch chuyện đó là sao, anh ta nói cô gái đó bị hoang tưởng, bảo tôi đừng để ý.
 
Tuy cô gái đó hung dữ và kiêu ngạo, nhưng nhìn không giống người mắc bệnh hoang tưởng.
 
Tôi vừa kinh ngạc vừa thất vọng: Sao Cố Ngộ lớn lên lại trở thành người như vậy?
 
Sau đó mỗi lần Cố Dịch hẹn tôi, tôi đều từ chối.
 
Cho đến một lần, tôi thấy xe của anh ta trước cổng trường.
 
Chiếc xe sang tiền tỷ ấy bị đâm hỏng đèn xe, phần trước cũng lõm vào, kính chắn gió hai bên đều vỡ nát.
 
Cố Dịch ngồi ở ghế lái, nhắm mắt, người đầy máu me.
 
Tôi lại gần thì anh ta bỗng mở mắt.
 
Tôi định gọi cảnh sát, nhưng anh ta không cho, bảo tôi đưa anh ta đến bệnh viện.
 
Sau khi đưa anh ta đến bệnh viện, vốn tôi định không quan tâm nữa.
 
Nhưng nhớ đến cậu thiếu niên năm nào từng chắn cây sắt nóng bỏng thay tôi, tôi lại mềm lòng.
 
Thời gian Cố Dịch nằm viện, không ai đến thăm. Tôi ngày nào cũng nấu canh mang tới, chăm sóc anh ta như dì từng chăm sóc chúng tôi.
 
Cố Dịch có lúc rất vui khi thấy tôi, có lúc lại rất âm u.
 
Một lần anh ta nắm chặt cổ tay tôi hỏi: “Cô trước kia cũng đối xử tốt với hắn như vậy à?”
 
Hắn là ai?
 
Tôi thấy anh ta thật kỳ quặc: “Anh làm tôi đau rồi.”
 
Cố Dịch u ám nhìn tôi rất lâu rồi mới buông tay.
 
Cổ tay tôi bị anh ta bóp đến đỏ bầm.
 
Sau khi xuất viện, Cố Dịch bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi, muốn tôi làm bạn gái anh ta.
 
Tôi từ chối.
 
Dù anh ta có gương mặt giống Cố Ngộ thuở thiếu thời, dù anh ta có chiếc dây chuyền bình an tôi từng tặng Cố Ngộ.
 
Nhưng anh ta khiến tôi cảm thấy nguy hiểm và bất an.
 
Có lẽ trong tiềm thức tôi đã không còn tin anh ta.
 
Cố Dịch cũng nhận ra sự xa cách và kháng cự của tôi.
 
Anh ta nhờ tôi giúp một việc cuối cùng.
 
“Việc gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
 
“Tôi bị một kẻ theo đuổi cuồng loạn, nhưng tôi không thích cô ta.”
 
“Để cô ta ch tâm, tôi muốn nhờ cô giả làm vợ chưa cưới của tôi, để cô ta biết tôi sắp kết hôn, cô ta sẽ buôngtay.”
 
Tôi thấy có gì đó kỳ lạ, hơi do dự.
 
Cố Dịch thấy tôi chần chừ, liền nói thêm: “Giúp tôi việc này xong, tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”
 
Thế là tôi đồng ý.
 
Cố Dịch nói để tránh sau này cô gái kia làm phiền tôi, sẽ không dùng tên thật của tôi.
 
Anh ta đặt cho tôi một cái tên giả: Lâm Diệu Dung.
 
Cố Dịch yêu cầu tôi lấy thân phận vị hôn thê của anh ta để tham gia các buổi tiệc xã giao, nói chỉ có như vậy đối phương mới chịu từ bỏ.
 
Khi giới thiệu tôi với người khác, anh ta luôn nói tôi là vị hôn thê của anh ta, Lâm Diệu Dung.
 
Tôi đồng hành cùng Cố Dịch suốt một thời gian dài.
 
Cho đến khi tôi bị bắt cóc một lần nữa.
 
Kẻ bắt cóc tôi là đối thủ làm ăn của Cố Dịch.
 
Không lâu trước đó, họ đấu thầu cùng một mảnh đất, Cố Dịch giành được.
 
Họ bắt cóc tôi, định dùng tôi uy hiếp Cố Dịch nhường lại mảnh đất.
 
“Tụi mày bắt cóc tao vô ích thôi.” Tôi nói với gã mặt sẹo.
 
“Sao lại vô ích, mày là vị hôn thê của Cố Dịch, là em gái bảo bối của Lâm Tông, tụi nó không thể mặc kệ sống ch của mày.”
 
Lâm Tông là ai?
 
Tôi bị giam trong tầng hầm tối tăm ẩm ướt, ba ngày đầu chỉ bị nhốt.
 
Đến ngày thứ tư, có người dùng roi đánh tôi đến rách da, rồi quay lại cảnh đó gửi cho Cố Dịch.
 
Ngày thứ sáu, tên mặt sẹo tức giận nói: “Cố Dịch không chịu đổi mày lấy mảnh đất đó!”
 
Nói xong liền đánh tôi càng hung hơn.
 
Vết cũ chưa lành lại thêm vết mới.
 
Roi quất lên người đau vô cùng, lần này không còn ai như Cố Ngộ năm xưa đứng chắn trước mặt tôi nữa.
 
Đến ngày thứ bảy, tên mặt sẹo mới phát hiện tôi không phải là Lâm Diệu Dung thật, chỉ là người thay thế có gương mặt giống cô ta mà thôi.
 
Lúc đó tôi mới biết, thì ra Cố Dịch thực sự có một vị hôn thê tên Lâm Diệu Dung.
 
Tôi trở nên vô dụng, tên mặt sẹo quyết định gi*t tôi.
 
Cố Dịch đã tìm được tôi vào lúc ấy.
 
Lúc đó tôi đã bị tra tấn gần ch, không còn chút ý chí sống sót.
 
Cố Dịch ôm tôi, thì thầm bên tai tôi một cách dịu dàng:
 
“Nếu em ch, tôi sẽ khiến nhà dì em phá sản, gia đình tan nát, sau đó gi*t luôn Cố Ngộ.”
 
Tôi mở to mắt, không thể tin nổi.
 
...
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo