CỐ NGỘ TỊCH VŨ - 17

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Các người định làm gì?" Tôi run rẩy hỏi.
 
"Để lại cho mày một dấu ấn, quay clip gửi cho bố mẹ mày." Một tên nói.
 
"Đừng mà!!!" Tôi sợ hãi hét lên.
 
"Không phải do mày quyết định." Tên đó nói xong liền định dí cây sắt nóng vào mặt tôi.
 
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không tới.
 
"Á!!!" Một tiếng thét thê thảm vang lên.
 
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt Cố Ngộ méo mó vì đau đớn.
 
Cậu ấy đứng chắn trước tôi.
 
Lưng Cố Ngộ bốc lên một làn khói trắng, còn vang lên tiếng “xèo xèo” khi thịt bị cháy.
 
"Cố Ngộ..." Hẳn là rất đau phải không?
 
Tên bắt cóc quát: "Thằng ranh con này làm cái trò gì thế, đúng là đen đủi."
 
Tên đó tức giận tăng thêm lực, Cố Ngộ lại thét lên một tiếng đau đớn.
 
"Đừng làm cậu ấy đau nữa, tôi xin các người, xin các người mà..." Tôi vừa khóc vừa gào, nước mắt tuôn như suối.
 
Tên còn lại nói: "Thôi đủ rồi, đừng để chúng ch, không lấy được tiền chuộc đâu."
 
Lúc đó tên kia mới chịu rút cây sắt nóng lại, ném sang một bên.
 
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Ngộ, nước mắt cứ thế rơi từng giọt từng giọt.
 
"Sao cậu lại ngốc thế? Tại sao lại chắn cho tôi?" Tôi nghẹn ngào không thành tiếng.
 
"Cậu... cậu là con gái, nếu bị bỏng mặt thì sau này biết phải làm sao..." Cố Ngộ nói xong thì ngất đi.
 
Tôi muốn ôm lấy cậu, nhưng tay bị trói ra sau nên không thể động đậy.
 
Tôi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi đã nhợt nhạt của cậu.
 
"Cảm ơn cậu."
 
Nước mắt tôi cũng rơi xuống gương mặt cậu.
 
18
 
Vài ngày sau đó, cảnh sát tìm được và cứu chúng tôi ra.
 
Bố mẹ tôi rất kỳ lạ, họ không đến đón tôi.
 
Về sau tôi mới biết, thì ra trong thời gian tôi bị bắt cóc, họ đã gặp tai nạn xe và qua đời.
 
Sau đó dì tôi đến đón tôi về nhà dì sống.
 
Không có ai trong nhà đến đón Cố Ngộ.
 
Cậu ấy đứng bên vệ đường mọc đầy cỏ dại, bóng lưng trông vừa bất lực vừa thất vọng.
 
Tôi đưa cậu ấy về nhà dì tôi, còn mua thuốc trị bỏng giúp cậu ấy bôi vết thương.
 
Vì đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, nên sau gáy của Cố Ngộ cuối cùng vẫn để lại một vết sẹo hình dấu sắt nung.
 
Dì và gia đình dì giúp tôi xử lý tài sản bố mẹ để lại, rồi nhận nuôi tôi.
 
Cố Ngộ không có chỗ nào để đi, tôi bèn cầu xin dì cho cậu ấy ở lại.
 
Dì tôi là người dễ mềm lòng, nghe chuyện của Cố Ngộ thì rất thương cậu ấy.
 
Hơn nữa, Cố Ngộ còn từng cứu tôi.
 
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, dì cuối cùng cũng đồng ý cho Cố Ngộ sống cùng chúng tôi, còn chăm sóc chúng tôi từng ly từng tí.
 
Hè năm đó, dì đưa chúng tôi về quê nghỉ ngơi.
 
Tôi và Cố Ngộ đã cùng nhau trải qua một mùa hè vui vẻ, ngày nào cũng đi bắt cá bắt tôm dưới sông, cực kỳ hạnh phúc.
 
Cố Ngộ cũng dần bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ.
 
Chúng tôi còn hứa sẽ cùng học chung một ngôi trường.
 
Thế nhưng, ngay trước ngày khai giảng, Cố Ngộ bị người ta đến đón đi.
 
Tôi muốn giữ cậu ấy lại, nhưng cậu ấy vẫn còn người thân, chúng tôi không có quyền giám hộ.
 
Hôm Cố Ngộ rời đi, tôi khóc đến xé ruột xé gan, chạy theo chiếc xe màu đen chở cậu ấy đi rất lâu.
 
Tôi đuổi theo phía sau, cậu ấy nằm úp trên cửa kính xe, vừa khóc vừa nhìn theo tôi.
 
Tôi đã tặng cậu ấy chiếc dây chuyền mẹ để lại cho tôi.
 
Trên dây chuyền có một miếng ngọc hòa điền hình tròn, là bùa bình an mẹ tôi từng xin từ chùa, để bảo vệ tôi.
 
Tôi hy vọng chiếc dây chuyền đó có thể bảo vệ Cố Ngộ, mang lại may mắn cho cậu ấy.
 
...
 
Lần nữa nhìn thấy chiếc dây chuyền đó là khi tôi hai mươi tuổi, khi ấy tôi đang học ở học viện mỹ thuật.
 
Người đeo dây chuyền ấy là một người đàn ông trẻ tuổi.
 
Gương mặt anh ta rất giống Cố Ngộ trong ký ức của tôi, chỉ là ánh mắt và khí chất lại mang thêm vài phần u ám.
 
Anh ta mời tôi ăn cơm, nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, tôi đã đồng ý.
 
Tôi nói: “Cố Ngộ, gặp lại cậu thật vui.”
 
Anh ta nói: “Tên tôi là Cố Dịch.”
 
“Lúc trước cậu từng nói cậu tên là Cố Ngộ mà.”
 
“Cô nhớ nhầm rồi, ‘Dịch’ và ‘Ngộ’ phát âm khá giống, chắc lúc đó cô nghe sai thôi.” Anh ta khẳng định.
 
Thật ra lúc đó tôi đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng:
 
Cố Ngộ không chỉ đổi tên thành Cố Dịch, mà cả tính cách cũng trở nên u ám hơn?
 
Đúng vậy, u ám.
 
Cậu thiếu niên Cố Ngộ tuy ít nói, nhưng tuyệt đối không thể xem là người u ám.
 
Nếu anh ta không phải là Cố Ngộ.
 
Vậy sao anh ta lại có khuôn mặt giống Cố Ngộ?
 
Quan trọng hơn, sao anh ta lại có dây chuyền bình an tôi đã tặng Cố Ngộ?
 
Chẳng lẽ Cố Ngộ sau khi lớn lên đã thay đổi?
 
Hay là trí nhớ của tôi đã sai?
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo