Chỉ Có Thể Là Của Anh - Chương 9

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 9
9
 
Người vui nhất sau khi tôi và Giang Chước chính thức ở bên nhau, chắc chắn là ba mẹ tôi.
 
Lúc tôi về nhà, còn trách họ sao mấy hôm nay không gọi lấy một cuộc.
 
Họ chỉ cười đầy ẩn ý, rồi liếc mắt nhìn về phía Giang Chước bên cạnh.
 
Mặt tôi đỏ bừng, lén đưa tay ra sau lưng cấu một cái vào hông Giang Chước.
 
Thế mà anh lại như chẳng có cảm giác gì, còn nắm chặt tay tôi lại, tiếp tục nghiêm túc cùng ba mẹ bàn bạc chuyện cưới xin.
 
Lẽ ra ba mẹ tôi tính để mọi chuyện diễn ra từ từ.
 
Nhưng Giang Chước lại cố ép để đám cưới diễn ra trong vòng một tháng.
 
Đồ đạc của tôi cũng lần lượt được chuyển về Vịnh Thiển Nguyệt.
 
Nhìn căn nhà từng trống trải dần dần được lấp đầy bởi những vật dụng chung, tôi bắt đầu mơ mộng về những ngày tháng sau này sống cùng anh.
 
Nếu như… tôi không mở cánh cửa đó ra.
 
Hôm đó tôi định tìm dụng cụ để đóng bức tranh trang trí mới mua, thấy Giang Chước đang họp trong phòng làm việc nên tôi tự đi tìm.
 
Theo thói quen, tôi mở cửa tầng hầm.
 
Và ngay khoảnh khắc bật đèn lên, toàn thân tôi cứng đờ.
 
Căn phòng kín đầy những bức tranh không thể miêu tả về tôi và Giang Chước.
 
Từ đồng phục học sinh xanh trắng đến dáng vẻ trưởng thành bây giờ, từng giai đoạn đều được ghi lại vô cùng chi tiết bằng nét vẽ.
 
Hình ảnh trong tranh — bất kể là tôi hay anh — đều xa lạ đến rợn người, tư thế và biểu cảm càng khiến người ta đỏ mặt đến phát điên.
 
Đầu óc tôi như nổ tung, mặt nóng bừng như sắp cháy.
 
Tôi không kịp nghĩ nhiều, quay đầu chạy trốn khỏi nơi đó.
 
Cho đến lúc về đến nhà, tôi vẫn còn ngơ ngác trong cơn choáng váng.
 
Giang Chước sao có thể… b/i/ế/n th/á/i đến vậy?
 
Ba mẹ thấy tôi bất ngờ trở về thì vô cùng kinh ngạc: “Sao con lại về? Cãi nhau với Giang Chước à?”
 
Tôi chỉ lắc đầu.
 
Chuyện những bức tranh đó — tôi thật sự không biết phải nói sao cho đỡ xấu hổ.
 
Chỉ đành tìm đại một cái cớ rồi trốn vào phòng, vùi mình xuống sofa.
 
Giang Chước sao có thể làm ra mấy thứ đó?
 
Nhìn là biết anh vẽ.
 
Những bức tranh hồi còn mặc đồng phục nữa chứ… lúc đó tụi tôi mới bao nhiêu tuổi?
 
Cửa phòng bị xoay mở từ bên ngoài, Giang Chước thản nhiên bước vào, ánh mắt sâu thẳm.
 
“Vợ yêu, bị em phát hiện rồi à.”
 
“Nhưng anh đã từng nói với em chưa? Không được rời khỏi anh nửa bước. Hửm? Lại muốn bị xích lại rồi?”
 
Anh từng bước tiến gần, một tay nâng cằm tôi lên.
 
Nhìn vẻ mặt như không có chút áy náy nào của anh, trong lòng tôi vừa giận vừa buồn cười, ra dấu đầy kích động:
 
“Anh sao có thể như vậy?!”
 
“B/i/ế/n th/á/i!”
 
Thế mà mắt anh không hề có một chút xao động nào khi bị tôi vạch trần, ngược lại còn như có chút hưng phấn.
 
“Ồ, b/i/ế/n th/á/i à?”
 
Anh từng bước ép sát, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
“Anh vẽ vợ mình thì b/i/ế/n th/á/i chỗ nào?”
 
“Còn em, không thèm nói một tiếng đã bỏ đi lung tung — không ngoan.”
 
Đối diện ánh mắt sâu thẳm ấy, tôi bất giác có một tia sợ hãi, cảm giác trước giờ chưa từng có với Giang Chước.
 
Có vẻ anh cũng nhận ra điều đó, cả người khựng lại: “Em đang sợ anh sao?”
 
Thấy tôi không đáp, anh siết chặt tay tôi hơn, giọng khản đặc như không thể tin nổi:
 
“Em sợ anh?”
 
“Ôn Tụng, anh thừa nhận anh b/i/ế/n th/á/i. Anh điên cuồng muốn chiếm hữu em.”
 
“Nhưng anh đã đối xử với em thật lòng như thế, chẳng lẽ chỉ vì thế mà em tuyên án tử hình anh sao?”
 
Giọng anh nghẹn lại, mang theo tiếng nức như một chú trâu nước tủi thân.
 
Từng hình ảnh trong quá khứ lần lượt tua lại trước mắt tôi.
 
Những năm tháng đó, bóng dáng Giang Chước luôn như chiếc bóng lặng lẽ theo sát bên tôi.
 
Tôi có ghét anh không?
 
Hình như… không có.
 
Tôi đã quen với việc anh luôn ở bên, quen với việc anh thay tôi quyết định mọi chuyện.
 
“Ôn Tụng!”
 
Thấy tôi vẫn không nói gì, nước mắt anh càng tuôn dữ dội, thật giống một chú chó lớn bị ức hiếp:
 
“Em không thể đối xử với anh như vậy…”
 
Thấy anh như thế, tôi mềm lòng, khẽ lau nước mắt cho anh: “Không phải vậy.”
 
“Chỉ là… em bị mấy bức tranh đó dọa thôi.”
 
Anh thừa cơ dụi đầu vào lòng tôi: “Đừng sợ anh, vợ yêu.”
 
“Chỉ là anh quá thích em thôi.”
 
“Nhưng mà… em vừa nhỏ lại vừa ngoan, anh không thể nào… thật sự làm gì em được…”
 
Tôi vội bịt miệng anh lại, không cho nói tiếp mấy lời đi quá giới hạn.
 
Không ngờ lại bị anh nhân cơ hội bắt lấy tay tôi, cảm giác nóng rực và ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền đến.
 
“Anh hứa, sau này không vẽ nữa.”
 
“Thật không?”
 
Tôi nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
 
Anh gật đầu.
 
“Kẻ khốn!”
 
Khi bị Giang Chước ép vào tường trong tầng hầm, tôi giơ tay lật lại phản đối.
 
Đôi môi nóng rực của anh dán lên cổ tôi, từng chút một lần xuống dưới.
 
Giọng anh khàn khàn:
 
“Anh nói không vẽ nữa, nhưng có hứa là sẽ ngừng làm việc khác đâu.”
 
“Đừng sợ… lần này anh sẽ không điên cuồng như thế nữa.”
 
 
Trong bức tường như vang lên âm thanh rì rầm như điện chạy, tôi chợt nhớ tới sợi xích sắt kia.
 
Thì ra, ham muốn chiếm hữu điên rồ ấy — đã manh nha từ ngày đầu tôi bước chân vào Vịnh Thiển Nguyệt.
 
Hoặc có lẽ… từ rất lâu trước đó, trong những năm tháng tuổi trẻ ngây dại, kết cục này đã sớm được định sẵn rồi.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo