Chỉ Có Thể Là Của Anh - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
8
 
Mùi thuốc sát trùng trong hành lang nồng đến mức nghèn nghẹn, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật sáng chói đến đau mắt.
 
Trong đầu tôi vẫn còn hiện rõ nụ cười nhợt nhạt của Giang Chước khi vào phòng mổ, “Đừng sợ.”
 
Nhưng làm sao không sợ được?
 
Tôi ngồi thụp xuống, vùi mặt vào đầu gối.
 
Ba mẹ khẽ vỗ lưng tôi, dỗ dành: “Không sao đâu Tụng Tụng, nó sẽ ổn thôi.”
 
Nhưng nếu lát nữa bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng thì sao? Nếu y tá chạy ra vội vã đòi ký giấy thì sao?
 
Từng viễn cảnh như những dây leo đầy gai quấn lấy tim tôi, dù có giãy thế nào cũng không thoát nổi, khiến tôi nghẹt thở.
 
Ba mẹ Giang Chước cũng vội vã đến nơi.
 
Nhìn mái tóc hai bác đã bạc trắng, lòng tôi tràn ngập áy náy và bối rối.
 
Mẹ Giang mắt sưng đỏ, vai run lên từng hồi, vậy mà vẫn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ:
 
“Đứa bé ngoan, không trách con đâu.”
 
Cánh cửa phòng mổ đột ngột bật mở, một cô y tá chạy vội ra khiến tim tôi nhảy lên tận cổ.
 
Cả người run bần bật.
 
“Anh Giang bảo tôi ra báo một câu, đừng sợ.”
 
Y tá đỡ lấy tôi, ánh mắt mỉm cười: “Không sao cả, chỉ chút nữa là ra rồi.”
 
Nhìn bóng cô khuất dần, tôi thở phào một hơi thật sâu.
 
“Không phải anh đã bảo em đừng khóc sao?”
 
Trong phòng bệnh, Giang Chước vừa tỉnh lại, khóe môi khẽ cong, ánh mắt đầy ý cười.
 
“Em sợ anh c/h/ế/t đến thế à?”
 
Vừa nghe anh nói đến chữ “c/h/ế/t”, mũi tôi cay xè, mắt đỏ hoe.
 
Ba mẹ hai bên cũng khéo léo rời khỏi phòng.
 
Anh giơ tay không truyền dịch lên, nắm lấy tôi: “Không nói nữa, không nói nữa.”
 
“Là anh không tốt, chỉ muốn trêu em thôi mà.”
 
Thấy tôi không phản ứng, anh lại dịu giọng dỗ dành:
 
“Đừng khóc nữa, em khóc đến mức tim anh thắt lại luôn rồi đây này.”
 
Tôi vụng về lau nước mắt, chỉ vào vết thương của anh: “Đau không?”
 
“Đau chứ,” anh hít nhẹ một hơi, “vợ thổi một cái là hết đau ngay.”
 
Tôi đỏ mặt, lườm anh vì cái lúc này rồi mà vẫn không nghiêm túc.
 
Thế nhưng cơ thể lại không biết nghe lời, tôi kéo chăn lên, cúi xuống thổi nhẹ vào chỗ băng gạc quấn quanh vết thương.
 
“Về sau đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh nữa, được không?”
 
“Nhớ đeo dây dắt tay đàng hoàng nhé?”
 
Tôi cúi đầu, cẩn thận thổi nhẹ, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
 
Không hề để ý tới nụ cười đắc ý hiện rõ trong mắt anh.
 
Kể từ khi nhập viện, Giang Chước trở nên cực kỳ bám người.
 
Khi thì đòi tôi đút ăn, đút trái cây.
 
Khi thì kêu ngứa vết thương, hoặc bắt tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu kể chuyện cho anh nghe.
 
“Kể nữa đi mà\~”
 
Anh vừa được thay băng xong, môi còn hơi tái nhợt, nhưng đầu ngón tay vẫn kiên quyết nắm lấy tay tôi không buông.
 
“Bác sĩ bảo anh cần nghỉ ngơi.”
 
Tôi bất lực dỗ dành anh, nhưng lại bị siết chặt hơn nữa.
 
Ngón tay cái của anh cứ miết qua cổ tay tôi, như thể đang xác nhận cảm giác ấm áp ấy.
 
“Không có vợ thì không nghỉ nổi.”
 
Anh nghiêng đầu, hàng mi thả bóng nhạt dưới mí mắt.
 
“Vậy thì đút anh ăn trái cây đi.”
 
Tôi đang định nghiêm mặt từ chối, thì cổ tay đã bị kéo nhẹ lại.
 
Giang Chước khẽ nâng người dậy, áp trán vào lòng bàn tay tôi, giọng anh vẫn còn vương chút nghẹt mũi chưa tan:
 
“Vợ yêu, ngoan nào\~”
 
Hai tai tôi lập tức đỏ bừng, luống cuống cầm đĩa táo đã được cắt nhỏ, xiên lấy một miếng đưa đến bên môi anh.
 
Giang Chước ánh mắt lóe lên ý cười tinh quái, lúc cắn xuống cố ý cúi đầu, ngậm lấy cả đầu ngón tay tôi.
 
Tên này!
 
Mặt tôi nóng như phát sốt, bật dậy lườm anh.
 
Giang Chước mặt mày đầy vẻ đắc ý, đang định nói gì đó thì bác sĩ vừa đúng lúc bước vào.
 
“Anh Giang hồi phục rất tốt, có thể xuất viện vào tuần sau.”
 
Bác sĩ đóng hồ sơ bệnh án, dặn dò thêm vài điều cần chú ý.
 
Tôi vội vàng gật đầu, ghi nhớ kỹ càng.
 
Nào ngờ vừa tiễn bác sĩ ra khỏi phòng xong, quay lại liền đụng ngay ánh mắt u ám của Giang Chước.
 
Ánh mắt anh gắt gao khóa chặt tôi, sát khí không che giấu chút nào.
 
“Cười cái gì?”
 
Tôi sửng sốt không hiểu.
 
Anh cười lạnh: “Vừa nãy em cười với hắn cái gì?”
 
Bác sĩ?
 
Tôi thở dài trong lòng, bước tới dỗ dành: “Bác sĩ ấy à? Em chỉ lịch sự mỉm cười thôi.”
 
“Cần gì phải vui thế?”
 
Anh kéo cổ tay tôi, đè xuống nệm, lòng bàn tay nóng rực, lực mạnh đến dọa người.
 
Tên này ăn giấm cũng không biết giới hạn!
 
Tôi vội nắm lại tay anh, ra hiệu bảo buông ra.
 
Giang Chước miễn cưỡng thả lỏng tay.
 
“Bác sĩ nói tuần sau anh được xuất viện, em vui chứ sao nữa.” Tôi giải thích.
 
Lúc này sắc mặt anh mới dịu lại một chút, ôm eo tôi kéo sát vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng u uất:
 
“Nhưng cũng không được cười với người đàn ông khác.”
 
Trẻ con mà đổ bệnh rồi thì đúng là vô lý hết phần thiên hạ.
 
Tôi âm thầm phàn nàn, tay vẫn dịu dàng xoa xoa đầu anh, dỗ dành như đang vuốt lông mèo.
 
Giang Chước khẽ “hừ” một tiếng, giọng mang theo niềm vui vì đạt được điều mình muốn, tay ôm càng chặt, nhưng lại bắt đầu không an phận mà lén lút lần xuống.
 
Tôi hốt hoảng giữ lấy tay anh, nhìn về phía vết thương để nhắc nhở.
 
Đôi mắt anh hằn đỏ, giọng nói như nhẫn nhịn đến cực hạn, khàn đục, đầy ẩn nhẫn:
 
“Không sao đâu, anh nhẹ tay mà.”
 
Tôi xấu hổ đến mức ra dấu trong tuyệt vọng:
 
“Bên ngoài có người đó!”
 
Anh khẽ cười, giọng trầm thấp mà gợi cảm:
 
“Sợ gì chứ?”
 
“Anh không lên tiếng là được mà.”
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo