Chỉ Có Thể Là Của Anh - Ngoại truyện

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ngoại truyện
(Giang Chước – Ngoại truyện)**
 
**1**
Lúc Ôn Tụng được cứu về, tim tôi như bị bóp nghẹt đến nghẹt thở.
Thấy cả người cô ấy đầy vết thương, cổ quấn băng dày cộp, tôi chỉ muốn g/i/ế/t c/h/ế/t hai tên b/ắ/t có..c tống tiền khốn nạn kia.
 
Cô gái của tôi… từ nay sẽ mãi không thể cất lời nữa.
Trước đây, cô ấy hay cong mắt cười gọi tôi “Giang Chước”, dịu dàng, sáng rực như nắng.
 
Nhưng người tôi hận nhất là chính mình.
Chỉ vì hôm đó mải chơi bóng mà quên cả thời gian. Nếu tôi ra sớm hơn một chút thôi… thì đã không xảy ra chuyện.
 
Từ đó về sau, chỉ cần cô ấy ở nhà, tôi gần như dính lấy cô ấy cả ngày không rời.
Không để bất cứ ai có cơ hội tổn thương cô ấy lần nữa.
 
**2**
Sao nhiều người dám mơ tưởng đến Ôn Tụng thế hả? Tưởng tôi c/h/ế/t rồi chắc?
Từng đứa, tôi đều dằn mặt cả. Sướng!
 
Cô ấy bên cạnh tôi là được rồi. Đừng mơ nữa, các người nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Tiếc là… cô ấy vẫn còn nhỏ.
 
Ghi lại bằng nét vẽ vậy. May mà ngày xưa ba bắt học vẽ, giờ cũng có chỗ dùng.
 
Bị mẹ phát hiện, bà chỉ thẳng mặt tôi chửi: “B/i/ế/n th/á/i!”
Tôi chẳng buồn bận tâm. Chỉ cần Ôn Tụng không biết là được.
 
**3**
Ba mẹ nói bên nhà Ôn gia nhắc đến chuyện cưới.
Tôi vui tới mức suýt ngã khỏi ghế, lập tức ngồi xem nhà, lên kế hoạch bất ngờ cho cô ấy.
 
Nhưng phản ứng của cô ấy… lại chẳng rõ ràng gì cả.
Lẽ nào là ngại?
 
Đột nhiên lại đòi về quê ngoại ở một mình?
Có phải tôi kè kè bên cô ấy quá chặt không?
 
Thôi được, mấy hôm tới tôi đi công tác không dẫn theo, cho cô ấy chút không gian.
 
**4**
Bị một con điên phiền phức ngày xưa quấn lấy. Bực điên người.
Tôi tránh tiếp xúc, tăng ca với thư ký cả đêm để rút ngắn thời gian, định mai về sớm dỗ vợ.
 
Gọi video với cô ấy, tôi không kiềm được cáu gắt. Cô ấy hình như giận rồi.
Thôi được, chịu khó thêm một đêm nữa, mai bù.
 
Vậy mà tôi chỉ mới đi có hai hôm — cái tên khốn đó từ đâu chui ra thế?!
“Tụng Tụng”? Hắn dám gọi vậy? Tôi còn chưa gọi như thế bao giờ!
 
Ngực tôi tức đến đau.
Nếu hắn là bạn trai, vậy tôi là cái gì?
Hửm? Nói đi, bảo bối.
 
Lại ra dấu cái gì đấy?
Tôi không hiểu!
Khóc nữa? Khóc nhiều vào, cho nhớ đời, bảo bối à.
 
**5**
Lý trí chẳng còn tác dụng gì, vợ tôi chỉ có thể là của tôi.
Không nghe lời thì nhốt lại.
 
Tên kia — Tống Dương đúng không? Thật sự muốn xử hắn lắm.
Nhưng lại sợ Ôn Tụng buồn, thôi, để sau.
 
Cái tay cô ấy chỉ biết ra dấu mấy lời tôi không muốn nghe.
Mà may là vợ không nói được, tôi chỉ cần không nhìn là xong.
Cô ấy có mắng cũng vô ích.
 
**6**
Ôi, vợ chủ động dỗ tôi rồi.
Kích động đến mức muốn ăn sạch cô ấy luôn.
 
Chỉ vì một đoạn ghi âm mà giận tôi?
Có ai chỉ vì áy náy mà đối xử tận tình thế không?
 
Tôi yêu c/h/ế/t cô rồi đấy.
Mấy năm qua tôi làm tất cả vì ai chứ? Vợ mù à, không thấy hả?
 
Vợ tôi ngọt c/h/ế/t người.
Tôi chỉ muốn trói cô ấy bên mình, một giây cũng không muốn xa.
Trói không?
 
Thôi, trói.
Không trói, tôi ngứa ngáy khó chịu.
Lập tức nhắn thư ký đặt mấy loại dây dắt tay có khóa, có định vị ngay.
 
**7**
Đã xử lý xong Trần Lật.
Cái con điên này, trong đầu toàn thứ bệnh hoạn.
 
Tôi thích vợ tôi, chăm sóc từ nhỏ thì sao? Có gì sai?
Cảnh cáo rồi mà vẫn theo dõi tụi tôi.
 
Cô ta định làm gì nữa đây?
 
Thấy Ôn Tụng gần đây cứ hay khó chịu vì bị tôi theo sát, tôi nghĩ ra một kế hoạch táo bạo.
 
Cố ý dẫn cô ấy đến trung tâm thương mại đông người.
Quả nhiên — Trần Lật cắn câu.
 
Khi cô ta lao đến, tôi đã tính sẵn góc đứng, đ/â/m vào cho trúng d/a/o.
A\~ Vợ tôi lo đến mức bật khóc.
 
Kế “lấy thương tích lấy lòng” không uổng công.
Cô ấy chắc sẽ không dám rời xa tôi nữa đâu ha.
 
**8**
Sợ vợ khóc mãi nên tôi nhờ y tá ra dỗ cô ấy.
Hiệu quả ghê.
 
Dỗ một cái là đỏ mặt ngay.
Sớm biết dễ thương vậy thì trước đây tôi đã không giả vờ lạnh lùng rồi.
 
Uổng mấy năm phí hoài, không đáng.
Sau này phải bù lại gấp đôi.
 
Toàn mượn cớ vết thương để né tránh tôi, hừ, biết vậy tôi đã đừng bị đâm nặng như thế.
Làm trễ hết việc.
 
Có người ở ngoài à?
Gọi là tôi chứ đâu gọi ai khác, sợ cái gì hả vợ yêu?
 
**9**
Ra khỏi phòng họp chưa lâu đã không thấy vợ đâu.
May mà còn có định vị, biết cô ấy về nhà, không là tôi phát điên rồi.
 
A\~ Vợ tôi phát hiện hết rồi.
Sợ tôi?
 
Không được. Vợ chỉ có thể yêu mình tôi.
 
Với tính cách của cô ấy, tôi hiểu quá rõ.
Thế là tôi bắt đầu khóc, khóc thật thảm.
 
Khi cô ấy lau nước mắt cho tôi, trong lòng tôi cười thầm.
Vợ tôi… thật dễ dụ.
 
Thế nên, đời này, em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của anh nữa.
 
**(Hết)**
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo