Chương 5
5
Giang Chước lái xe như mất kiểm soát, cả người trông như đã đánh mất lý trí.
Lốp xe rít lên trên đoạn đường núi ẩm ướt, lạnh buốt. Dù tôi liên tục ra dấu thế nào, anh cũng không hề nhìn tôi lấy một lần, ánh mắt chỉ găm chặt về phía trước, im lặng đến đáng sợ.
Mãi đến khi bị anh đưa về căn biệt thự mới mua ở Vịnh Thiển Nguyệt, ép xuống dưới thân, chúng tôi mới lần đầu đối mặt.
Tôi vùng vẫy muốn dùng tay ra dấu, nhưng đã bị anh giữ chặt lấy, mười ngón tay siết chặt, dính sát vào nhau.
Làn da lạnh buốt áp lên da tôi, hơi thở tôi bị cướp đi trong nháy mắt.
Giống như một con mãnh thú bị giam cầm bấy lâu nay cuối cùng cũng sổ lồng, anh không chút kiềm chế mà trút hết mọi khao khát đã dồn nén đến cực hạn.
Khi tôi vừa được thở lại, Giang Chước áp trán lên trán tôi, ánh mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc.
“Ôn Tụng, em tưởng anh c/h/ế/t rồi sao? Dám đi tìm thằng khác?”
“Em lấy đâu ra cái gan đó hả?”
“Anh đã nhìn em như vậy rồi, sao em vẫn không ngoan ngoãn?”
Phản ứng của Giang Chước khiến tôi có phần bất ngờ.
Chẳng lẽ… anh…
Đến giờ phút này mà tôi còn chưa hiểu rõ tình cảm của anh, thì đúng là quá ngu ngốc.
Trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa khẩn thiết, tôi muốn nhanh chóng nói rõ tất cả với anh.
Tôi giật tay ra, vội vàng ra hiệu: “Anh bình tĩnh lại đi.”
“Chuyện này có thể là…”
Còn chưa ra dấu hết câu, tay tôi lại bị anh giữ chặt.
“Anh không thể bình tĩnh được.”
Ánh mắt Giang Chước tối sầm, giọng nói rít qua kẽ răng:
“Em buồn, anh liều mạng giải quyết công việc để bay về dỗ em.”
“Tụng Tụng? Nó lấy tư cách gì mà gọi em như thế?”
“Hay thật đấy, em coi anh là cái gì hả?”
“Anh xếp hàng mười mấy năm, mà còn bị người khác chen ngang à?!”
Cảm giác ẩm nóng đột ngột lướt qua vành tai khiến tôi không nhịn được rụt cổ lại.
“Đừng tránh.”
“Em biết đây là đâu không?”
“Phòng cưới,” anh gằn giọng, “chính là căn phòng cưới mà anh đã lựa chọn kỹ lưỡng khi nghe nói em sẽ gả cho anh.”
“Tim em bị chó ăn rồi à? Anh còn phải làm gì nữa thì em mới thấy ấm?”
Trong lòng tôi lo lắng rối bời, vừa muốn giải thích, vừa muốn hỏi anh về đoạn ghi âm.
Nhưng tay tôi bị anh khóa chặt, càng giãy giụa thì anh càng siết chặt hơn.
“Em thật sự chán ghét anh đến vậy sao?”
Khuôn mặt Giang Chước lộ rõ vẻ không thể tin nổi, ánh mắt đầy tổn thương.
…
Chán ghét cái đầu anh!
Tôi là người câm đó, không dùng tay thì biết phải nói thế nào?
Anh nắm chặt công cụ giao tiếp của tôi, tôi biết nói kiểu gì đây?!
Những nụ hôn dồn dập rơi xuống, nóng rực và bá đạo, mang theo hơi thở đầy gấp gáp.
“Vợ ơi, em thật sự quá hư.”
“Hôm nay nhìn thấy hắn, anh phát điên mất.”
“Nó là cái gì chứ? Lấy cái gì có thể ở bên em hả, Ôn Tụng?”
Khi cảm giác lành lạnh lướt qua eo, cả người tôi hoảng loạn, điên cuồng lắc đầu.
Giang Chước nhìn chằm chằm tôi, khẽ cười, lạnh đến tận xương.
Từng chữ như dao cắt:
“Không – hiểu – à?”
Luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.
Giữa bóng cây lay động, nước mắt tôi rơi không ngừng.
Giang Chước cười như không cười, không biểu cảm mà đưa tay lau nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt tôi.
“Khóc xong rồi chứ?”
“Tiếp tục đi.”
Trong đêm tối tĩnh lặng, anh đè giọng lặp đi lặp lại:
“Em chỉ có thể là của anh.”