Chương 4
4
Không ngờ bài đăng ẩn danh của tôi lại nhận được nhiều người đăng ký đến vậy chỉ sau một thời gian ngắn.
Chỉ là trong đám đó thì thật sự quá hỗn tạp, kiểu người nào cũng có.
Tôi lọc mãi, cuối cùng mới chọn được một người coi như tạm ổn.
Một cậu sinh viên y khoa, nhìn hoạt động trên trang cá nhân toàn chia sẻ mấy công việc làm thêm, trông cũng khá đáng tin.
Sau khi cùng em trai xác nhận kỹ càng các chi tiết và “kịch bản”, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu đã xong, tiếp theo thì sao? Nhà tôi rồi sẽ đối phó thế nào?
Chẳng lẽ phải… nhận nuôi một người thừa kế?
Vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo mờ trên cổ, giá như tôi vẫn còn có thể lên tiếng thì tốt biết mấy.
Tống Dương cũng khá lanh lợi, khi gặp ba mẹ tôi thì cực kỳ lễ phép, trả lời cũng đâu ra đấy.
Chỉ là ba mẹ tôi vẫn giữ sự nghi ngờ với chuyện chúng tôi quen nhau qua mạng.
“Chú, dì ơi, bây giờ yêu qua mạng là bình thường mà ạ.”
Thấy tôi ấp úng không biết trả lời sao, Tống Dương nhanh trí đỡ lời giúp.
“Đây là thẻ sinh viên, chứng minh nhân dân của cháu. Nếu hai bác chưa yên tâm có thể tới trường cháu kiểm tra, đảm bảo cháu là sinh viên giỏi, đạo đức tốt.”
Trước sự chân thành của cậu ấy, ba mẹ tôi tuy vẫn còn chút nghi hoặc nhưng không nói thêm gì.
Tôi tiếp tục diễn, thầm thở dài trong lòng — chuyện này chắc sẽ còn dài lâu đây.
“Chị à, em diễn có ổn không?”
Tiễn Tống Dương ra cửa, cậu ấy tỏ vẻ đắc ý, “Em đã nói rồi, chọn em là không thiệt đâu.”
Tôi bị cậu chọc cười, giơ ngón cái tán thưởng: “Không tệ.”
“À, chị này…” Cậu gãi đầu ngại ngùng, “Tiền xe có thể hoàn lại không ạ?”
“Em không ngờ tiền đi lại lại đắt đến thế.”
Tôi dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý, rồi hỏi vì sao cậu ấy lại làm nhiều việc làm thêm đến vậy.
“Haizz, thì nhà em nghèo mà.”
Tống Dương móc điện thoại ra, mở mã QR chuyển khoản, vô cùng thoải mái nói:
“Em đang tiết kiệm tiền để du học.”
“Nên sau này nếu có việc gì, nhớ nghĩ tới em đầu tiên đó nha chị!”
Ừm, trong mắt cậu ta chỉ toàn là khao khát kiếm tiền.
Tôi vừa gật đầu vừa chuẩn bị thanh toán thì bất chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
“Ôn Tụng!”
Tôi quay phắt lại.
Giang Chước đang đứng không xa, hai tay đút túi quần, cắn môi dưới rồi lại buông ra, đầu lưỡi ép vào má như đang cố kìm nén cơn giận.
Giang Chước?!
Sao anh lại ở đây? Không phải đang đi công tác à?
“Cậu ta là ai?”
Giang Chước bước tới gần, sắc mặt u ám.
Vì sợ ba mẹ hỏi nhiều, hôm qua tôi có giải thích sơ về mối quan hệ với Giang Chước.
Chỉ là tôi không ngờ hôm nay anh lại đến.
Tôi hoàn toàn không biết phải diễn thế nào trước mặt anh.
Tống Dương nhìn phản ứng giữa chúng tôi, đại khái cũng đoán được thân phận của anh, liền nhanh nhẹn ứng biến, hồ hởi chìa tay ra.
“Anh Giang Chước phải không? Chào anh, chào anh!”
“Em là bạn trai của Tụng Tụng, Tống Dương.”
Giang Chước như nghe phải một trò đùa, ánh mắt như sắp g/i/ế/t người.
“Bạn trai?”
Trong đôi mắt ngập tràn sát khí, giọng anh lạnh như d/a/o cứa:
“C/ú/t.”
Tống Dương còn định nói thêm gì đó, tôi vội giơ tay cản lại, ra hiệu bảo cậu đi mau.
Đợi đến khi cậu ấy đi xa, tôi mới thở phào, nhìn về phía Giang Chước.
“Anh không phải đang công tác sao?”
Anh khẽ bật ra một tiếng cười lạnh gần như không nghe rõ, nhưng mang theo cả luồng khí lạnh tê tái.
“Ý em là, anh không nên xuất hiện ở đây sao?”
Tôi nghẹn lời.
“Nói đi chứ,” Giang Chước từng bước tiến sát, “lúc nãy chẳng phải nói chuyện vui vẻ lắm sao?”
“Tôi nhìn em bao nhiêu năm nay, thế mà hắn từ đâu chui ra vậy?”
Tôi thật sự không ngờ hôm nay Giang Chước sẽ đến, hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Muốn nói chuyện đàng hoàng? Nhưng phải bắt đầu từ đâu?
Muốn tiếp tục nói dối? Với mức độ hiểu rõ của Giang Chước về tôi, nếu không chuẩn bị kỹ càng, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Thấy tôi mãi không lên tiếng, anh đột ngột bóp cằm tôi, nghiến răng ken két, giọng nói đầy giận dữ phả vào tai tôi.
“Ôn Tụng, em biết bây giờ anh muốn làm gì không?”
Tôi nhíu mày nghi hoặc.
Gì cơ?
Giây tiếp theo, cả người tôi đã bị anh bế bổng lên khỏi mặt đất.