Chương 6
6
Lần nữa tỉnh dậy, bên cạnh tôi đã chẳng còn ai.
Tứ chi như bị rút sạch sức lực, đau nhức và tê cứng.
Tôi thử cử động tay chân một chút, thì nghe thấy âm thanh kim loại va vào nhau vang lên chát chúa.
Một cảm giác lạnh buốt từ cổ chân truyền đến.
Tôi ngồi dậy xem thử — là một sợi xích sắt mảnh dài.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, điện thoại cũng biến mất.
“Dậy rồi à?”
Giọng đàn ông vang lên từ cửa.
Tôi quay đầu lại, Giang Chước đứng trong bóng tối, tay cầm một tô mì.
“Ăn đi.”
Anh tiến thẳng đến bên giường, đặt tô mì lên tủ đầu giường, suốt quá trình không hề nhìn tôi lấy một lần.
“Dây xích khá dài, em đi vệ sinh sẽ không bị cản trở.”
“Trên bồn rửa có thuốc bôi, sáng nay anh đã bôi giúp em rồi.”
“Lát nữa tự bôi thêm lần nữa.”
Giang Chước thản nhiên ném mấy lời rồi xoay người rời đi.
Cánh cửa gỗ dày đóng lại, phát ra âm vang nặng nề.
Phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt mà chỉ biết thở dài.
Mỗi ngày, Giang Chước đều mang ba bữa cơm tới rồi rời đi ngay, chưa từng nhìn tôi một lần.
Dù tôi có ra hiệu thế nào, có cố gây tiếng động cỡ nào, anh cũng không hề liếc mắt qua.
Thế nhưng, đêm đến, anh lại từ phía sau ôm chặt lấy tôi không rời.
Tôi biết — chúng tôi không thể cứ tiếp tục như thế này.
Vì vậy, tôi cố tình hất đổ tô canh, nước nóng bắn lên mu bàn tay, đỏ rực cả một mảng.
Giang Chước nghe tiếng động liền lao vào, kéo tôi vào nhà tắm, xả nước lạnh lên vết bỏng.
“Ôn Tụng, em bị ngốc à?!”
“Vì muốn ra ngoài mà tự làm mình bị thương? Em ghét anh đến vậy sao?”
Tôi nhân lúc ấy nắm lấy tay anh.
Giang Chước khựng lại, nhưng vẫn lảng tránh ánh mắt tôi, nhất quyết không chịu nhìn.
Đồ nhát gan.
Tôi hít sâu một hơi, kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh.
Giang Chước sững người.
Tôi xoay mặt anh lại, mỉm cười với anh rồi ra dấu:
“Bây giờ có thể nghe em nói chưa?”
“Người đó là do em thuê để diễn kịch, vì em tưởng anh không thích em.”
“Trước đó… em nhận được một đoạn ghi âm, trong điện thoại em có.”
Trong mắt Giang Chước thoáng hiện nét nghi hoặc, như đang cố phân biệt thật giả.
“Anh trói em lại thế này, em trốn kiểu gì?”
Tôi bất đắc dĩ chỉ vào sợi xích nơi chân: “Làm ơn, lấy điện thoại giúp em được không?”
Giang Chước nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn cầm điện thoại đến, khi đưa cho tôi tay còn hơi run.
“Ôn Tụng, nếu em dám lừa anh, em c/h/ế/t chắc.”
Giọng nói dữ dằn là vậy, nhưng hàng mi anh lại run đến mức làm lộ hết cảm xúc thật.
Tôi nhận lấy điện thoại, nhanh chóng mở đoạn tin nhắn kèm ghi âm đó lên.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, tôi bắt đầu gõ chữ thật nhanh:
“Giang Chước, em vẫn luôn nghĩ anh đối xử tốt với em là vì cảm giác tội lỗi.”
“Cộng thêm chuyện ba mẹ cứ thúc giục chuyện cưới xin…”
“Sau khi thấy đoạn ghi âm đó, em tưởng anh thật sự không thích em, nên không muốn làm phiền anh nữa.”
“Em mới thuê Tống Dương để gạt ba mẹ, cho họ hết hy vọng.”
Giang Chước nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt đen như mực.
Không khí im lặng đến mức tôi tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng thật khẽ:
“Ôn Tụng, em biết phía sau đoạn ghi âm đó anh nói gì không?”
“Là: ‘Phải’.”
“Vì mỗi lần nghĩ đến chuyện có thể mất em lần nữa, anh lại sợ đến phát điên.”
“Cho nên đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp anh đều muốn dùng cả cuộc đời để trả cho em.”
Anh cúi đầu, ôm chặt tôi vào lòng, siết đến mức không thể thở nổi.
Lưng tôi bị bàn tay anh giữ thật chặt, hơi thở nóng rực của anh phả bên tai, giọng khàn đục run run:
“Đoạn ghi âm đó bị cắt ghép rõ ràng, em nghe không ra sao?”
“Anh không thích em?”
“Anh đã yêu em từ khi còn chưa dậy thì, yêu đến tận xương tủy rồi, vậy còn chưa đủ gọi là thích hả, tổ tông của anh?”