Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Edit: Hiểu Yên
Lúc Lý Ngôn Dụ về đến nhà ở Nam Thị thì đã là mười giờ tối.
Cô vừa mở cửa ra thì Lạc Dũng lập tức kêu meo meo rồi lao tới, nó nằm ngửa bụng lên, duỗi thẳng chân, mặc cho người ta xoa nắn, mặc cho người ta vừa ôm vừa hôn.
Sàn nhà vẫn rất sạch sẽ, chất thải trong khay cát cũng không nhiều, thức ăn trong máy cho ăn tự động vẫn còn, chứng tỏ ba ngày qua người chăm mèo làm việc khá tốt. Sau khi chuyển nốt khoản tiền còn lại cho người chăm mèo xong, Lý Ngôn Dụ lấy que trêu mèo ra chơi đùa với Lạc Dũng một lúc.
Nghe tiếng ngáy vang trời của Lạc Dũng vang lên, thật lòng cô cảm thấy rằng mèo đúng là loài động vật đầy thần tính.
Mèo mãi mãi chỉ trung thành với bản thân, vui thì gần gũi với con người, không vui thì chẳng thèm để ý đến ai. Chúng luôn có thể vô tư đón nhận tình yêu của bất kỳ sinh vật nào trên đời này, chúng chưa từng tự hạ thấp bản thân mình hay nghĩ mình không xứng đáng, cũng chưa từng tự hỏi vì sao mình lại được yêu thương như thế.
Nhưng con người thì khác, con người luôn không ngừng dò xét, không ngừng nghi ngờ, cho dù có được tình yêu thì cũng không dám thoải mái đón nhận, ngược lại còn dè dặt lo sợ, lúc nào cũng cố gắng chứng minh bản thân, lúc nào cũng phải cân nhắc tính toán thiệt hơn được mất.
Vì thế con người mới có thể yêu mèo một cách thoải mái như thế, bởi khi ở trước mặt loài mèo, người ta không có gì phải lo nghĩ. Phản ứng của loài mèo luôn là phản ứng chân thật nhất, chúng không cố tình thử lòng, cũng không nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nghĩ đến đây, Lý Ngôn Dụ không khỏi nhớ lại quãng thời gian thiếu niên kia của mình, khi cô phát hiện mình thích Chu Ý.
Đó thật sự là khoảng thời gian tuổi trẻ đầy lo lắng và bối rối, nhưng cũng tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Dò xét, nghi ngờ, cố tỏ ra kiềm chế, tất cả mọi chuyện đều là nói một đằng làm một nẻo, đều là phô trương thanh thế, cái gì cô cũng làm đủ cả.
Lúc đó họ đã học lớp mười hai rồi.
Trước đó cô đã nghe được qua nhiều kênh thông tin chính thức và không chính thức rằng Chu Ý thích cô.
Thật kỳ lạ, trong một khoảng thời gian dài, cô luôn xem anh là đối thủ mạnh nhất của mình, ngày nào cô cũng mong anh gặp xui xẻo, mong anh học hành sa sút hay bị kỷ luật vì yêu sớm.
Nhưng từ trước đến nay Chu Ý không hề đối đầu với cô, đối với những gì cô làm thì anh hoàn toàn không phản ứng lại, thậm chí anh luôn mỉm cười với cô, anh hiền lành và vô hại khiến người ta vô tình cảm thấy bối rối rồi không thể nào giận anh được.
Đến mức cảm giác ghét bỏ của Lý Ngôn Dụ đối với anh cũng dần trở nên phức tạp…
Cô vừa muốn ghét nhưng lại không ghét nổi, rồi cô lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi chán ghét chính mình, đồng thời ghét luôn cả việc mình ghét anh.
Lúc đó cô đã có chút rối loạn, cô nghĩ liệu có phải mình thể hiện chưa đủ rõ ràng, hay là anh biết nhưng căn bản không thèm để ý đến việc bị cô ghét bỏ?
Nhưng dù sao thì lúc đó thật sự cô rất để ý đến anh.
Sau đó có một bước ngoặt lớn xuất hiện, không biết bắt đầu từ khi nào mà ngày nào Chu Ý cũng mang gà rán đến cho cô.
Thời gian đầu, đương nhiên cô không chịu nhận, người nghèo không ăn của bố thí, chút khí chất đó cô vẫn còn giữ được.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra anh có thể liên tục mang gà rán đến, còn chia cho ba hàng bạn học ngồi phía trước và phía sau, ngày nào mọi người cũng ăn gà rán đến mức miệng dính đầy dầu mỡ.
Theo cô nghĩ thì chắc là nhà anh mở một tiệm gà rán, mỗi ngày đều có rất nhiều gà rán bán không hết, mà bỏ đi thì phí, nếu cô không ăn thì số gà rán này sẽ bị ném vào thùng rác, ngày này qua ngày khác sẽ trở thành lãng phí tài nguyên của xã hội.
Cho nên Lý Ngôn Dụ miễn cưỡng chấp nhận.
Thế là Chu Ý lại càng kiên trì hơn, ngày nào anh cũng mang gà rán đến cho cô, anh thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, học bài cùng cô, cùng cô đọc sách tham khảo, cho dù có chuyện gì hay không thì anh cũng phải gọi tên cô một lần.
Nghĩ lại thì khoảng thời gian đó đúng là anh bám người thật đấy.
Có lẽ anh biết mình cười lên trông rất đẹp trai nên lúc nào anh cũng cười, thật sự có đôi khi Lý Ngôn Dụ không hiểu anh đang cười cái gì, tại sao lại cười, sao mà lúc nào anh cũng vui vẻ như thế nhỉ?
Thế là hai người họ thường xuyên có những cuộc đối thoại như thế này:
"Cậu cười cái gì thế?"
"Không biết nữa."
"Cười thì cũng phải có lý do chứ?"
"Ừm, vì vui mà."
Cô không hiểu tại sao có người làm bài tập mà cũng vui, hay khi học thuộc mẫu bài viết tiếng Anh cũng cảm thấy vui, chẳng lẽ trên đời này có người sinh ra là đã thích học à?
Lý Ngôn Dụ thầm nghĩ, hóa ra là như vậy!
Khó trách thi thoảng điểm số của anh lại cao hơn cô, có lẽ đó là sự khác biệt lớn nhất giữa người với người, có người sinh ra đã rất thích việc học tập, cho nên ánh mắt của cô nhìn anh cũng không khỏi có thêm mấy phần cảnh giác.
…
Cứ như vậy không biết đã trôi qua bao lâu, chắc là rất lâu rồi, Lý Ngôn Dụ mới kinh ngạc phát hiện ra chẳng những cô không ghét anh mà còn nảy sinh một thứ tình cảm khó tả nữa…
Cô muốn gặp anh nhưng lại cảm thấy bất an.
Cảm giác như người bị sốt nhẹ nhưng kéo dài liên tục, hai má nóng bừng, trong lòng bồn chồn không yên, từ đó cô bắt đầu sa vào vòng xoáy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, mà vòng xoáy đó cứ kéo dài vô tận.
Dù sao thì mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại vô thức muốn tránh xa, nhưng anh đi rồi thì cô lại muốn len lén đuổi theo sau anh.
Cô suy nghĩ rất lâu, cô nghĩ chắc chắn là mình phát điên rồi.
Rõ ràng mục tiêu của cô là đứng đầu cả lớp, vậy mà bây giờ lại có gì đó mờ ám với đối thủ cạnh tranh của mình, chuyện này giải thích thế nào đây?
Nếu đầu óc của cô không có vấn đề thì còn có thể là gì nữa.
Chẳng lẽ mấy miếng gà rán lại làm ăn mòn ý chí sắt thép của cô sao? Có thể phá tan khát vọng lớn lao muốn chinh phục đỉnh cao cuộc đời của cô sao? Lý Ngôn Dụ vừa sợ vừa hoảng, thế là cô vô thức tuân theo bản năng…
Nhìn thấy anh từ xa là cô lập tức tránh né.
Liên tiếp hai tuần, cô từ chối nhận gà rán mà anh mang đến, cách nói chuyện với anh cũng lạnh nhạt hơn nhiều, dù sao thì cô cũng đã hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với người này rồi.
Cứ coi như mình đã làm việc mổ cá ở siêu thị suốt mười năm, trái tim còn lạnh hơn lưỡi dao đi, cứ coi như mình đã chặt củi ở Lăng Vân Phong suốt mười năm, năm giác quan còn cùn hơn cả lưỡi rìu đi, cô cứ nghĩ như vậy đấy.
Lúc đó, trong lớp có một cô gái có gia cảnh rất tốt lại học giỏi tên là Tiết Kỳ, cô ta thích Chu Ý, trong khoảng thời gian Lý Ngôn Dụ không nói chuyện với Chu Ý thì Tiết Kỳ đặc biệt niềm nở với anh.
Thường xuyên nhìn thấy Tiết Kỳ như con bướm hoa bay tới chỗ Chu Ý, hai người nói chuyện rì rầm, phần lớn thời gian là giải đề bài, có khi cũng tán gẫu với nhau vài câu, sự hiện diện của Tiết Kỳ rất mạnh mẽ.
Nhìn thấy hai người họ liên tục ra vào cùng nhau, tư tưởng của Lý Ngôn Dụ đã hoàn toàn bị xáo trộn, thật ra việc các học sinh cùng nhau giải đề hay nói chuyện phiếm vài câu cũng không có gì lạ, huống chi dù họ có yêu sớm thì cũng rất bình thường, trai tài gái sắc trời sinh một đôi thì có liên quan gì đến cô đâu chứ?
Nhưng Lý Ngôn Dụ hoàn toàn không thể tập trung học tiếp được, từ vựng tiếng Anh trên đề thi biến thành một đống hỗn độn, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Chu Ý và Tiết Kỳ mỉm cười nhìn nhau.
Cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cô biết chuyện này là như thế nào rồi, thế là cô càng thêm hoảng sợ.
Không biết anh chàng này đã dùng bùa mê gì lên người cô rồi không biết nữa?
Cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, cô vừa tức vừa sốt ruột, bây giờ mà cô học hành sa sút thì chắc chắn anh sẽ vui chết mất.
Cho nên không thể tránh khỏi việc cô càng ngày càng không muốn nói chuyện với anh, thậm chí cô còn thể hiện rõ ràng đến mức mà chỉ cần nhìn thấy anh là cô quay đầu bỏ đi. Cô không thể kiểm soát được đầu óc của mình thì đành phải kiểm soát hành vi của mình thôi.
Nhưng hai người họ thường xuyên đi đôi với nhau, cứ phải nói cười vui vẻ ngay trước mắt cô, làm như ngoài việc đến trước mặt cô ra thì họ không còn chỗ nào để đi vậy.
Cho đến một ngày, trong trường tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, chương trình còn chưa biểu diễn xong thì Lý Ngôn Dụ đã lặng lẽ quay về ký túc xá, trong trường học vang lên tiếng cười vui rộn rã, tiếng trống nhạc rền vang, nhưng cô chỉ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo tột cũng.
Cô mơ màng nằm trên giường, không lâu sau thì cô nhận được điện thoại của Chu Ý, nhưng hai người chưa nói được mấy câu thì điện thoại đã bị ngắt máy.
Sau đó cô nhận được tin nhắn từ nhà mạng, điện thoại bị ngắt là do cô nợ cước.
Lý Ngôn Dụ cảm thấy vô cùng tồi tệ, trong lòng bức bối nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Vài phút trôi qua, điện thoại lại reo lên, là tin nhắn thông báo đã thanh toán cước điện thoại thành công.
Ngay sau đó cuộc gọi của Chu Ý lại vang lên.
Nghe giọng nói của anh rất khó chịu, Lý Ngôn Dụ cũng chẳng tỏ ra dễ chịu gì mấy, hai người tiếp tục cãi nhau qua điện thoại suốt gần mười phút, chẳng ai chịu thua ai.
Cuối cùng, Chu Ý tức tối bảo cô lập tức đi xuống lầu, ý là anh muốn gặp nhau để cãi tiếp, Lý Ngôn Dụ còn chưa kịp nói đồng ý hay là từ chối thì anh đã cúp máy rồi tắt luôn điện thoại.
Trước khi xuống lầu, cô vô thức muốn chỉnh trang lại một chút, nhưng lại cảm thấy như vậy quá cố ý nên cô cố tình để tóc tai rối bời mà đi xuống.
Ánh đèn dưới lầu khá mờ nhưng vẫn khiến bộ lễ phục đắt tiền trên người anh ánh lên vẻ lấp lánh, vẻ ngoài của anh nổi bật cuốn hút, chỉ là sắc mặt của anh thì lại rất khó coi.
Nhưng sau khi gặp mặt, cuộc cãi vã như dự đoán lại không xảy ra, cả hai đều không còn khí thế hùng hổ như lúc nói chuyện qua điện thoại mà cả hai đều ỉu xìu.
"Tại sao cậu chưa xem hết chương trình mà đã bỏ đi rồi?" Chu Ý hạ giọng, không vòng vo mà thẳng thắng chất vấn cô.
Trong lòng Lý Ngôn Dụ rất khó chịu: "Không muốn xem."
Xem cái gì chứ?
Xem anh và Tiết Kỳ đánh đàn đôi à, xem hai người phối hợp trình diễn cực kỳ ăn ý à, xem hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi à? Cô cũng muốn giả vờ như không có gì nhưng thật sự cô rất để ý.
Bắt đầu từ một tuần trước, lúc ở lớp Tiết Kỳ đã vô tình hoặc cố ý nói hai người họ sẽ cùng nhau hòa tấu bản "Tiểu Dạ Khúc" rồi, hơn nữa thầy cô cũng nói rất có thể họ sẽ nhận được giải thưởng.
Nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị cả.
Vô cùng tẻ nhạt.
Cô rất thất vọng về bản thân mình, đến khi nào thì sự bất an và tâm trạng lộn xộn này mới chấm dứt đây? Cô cũng không muốn như vậy, có loại vaccine nào có thể ngăn chặn triệu chứng này không nhỉ?
"Không phải lúc trước cậu còn rất mong chờ lễ kỷ niệm của trường sao?" Anh không tin hỏi.
Lý Ngôn Dụ im lặng.
"Không phải cậu từng nói rất thích bản "Khúc dạo đầu của đại học C" sao?" Anh nghiến răng hỏi tiếp.
Sao lại là bản này chứ?
Chẳng phải là "Tiểu Dạ Khúc" sao?
"Không phải do cậu phối hợp biểu diễn cùng người ta à?" Bản thân cô cũng không phát hiện ra khi cô nói câu này thì đã lộ rõ chút ghen tuông không thể che giấu được nữa
"Là độc tấu." Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiết Kỳ đã đề nghị anh phối hợp đánh đàn cùng cô ấy nhưng anh không thèm suy nghĩ mà đã từ chối luôn, mấy ngày trước anh cứ về nhà sớm, chính là để luyện bản "Khúc dạo đầu của đại học C" mà cô tình cờ nhắc đến.
Cho nên lúc đó Tiết Kỳ cứ nắm lấy cơ hội này mà đến khuyên anh đổi bản nhạc khác nhưng anh hoàn toàn không dao động, không chỉ vì bản này anh luyện rất thuận tay mà còn là vì anh còn có lòng riêng nữa.
Anh hy vọng sau khi Lý Ngôn Dụ nghe xong thì có thể vui vẻ hơn, đừng lúc nào nhìn thấy anh cũng như nhìn thấy quỷ, luôn tránh né anh bất kể là lý do gì.
Kết quả là sau khi anh lên sân khấu thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa, khi buổi biểu diễn kết thúc, anh đi hỏi thăm người ta thì mới biết cô đã rời đi từ lâu rồi.
Cô làm anh tức muốn chết.
Lý Ngôn Dụ hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn hờn dỗi quay mặt đi: "Vậy thì sao chứ."
Chu Ý không nói gì nữa.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn như vậy, cô luôn có một sự thù địch, có một sự cảnh giác khó hiểu đối với anh, khi anh tận tâm tận lực bày tỏ thiện ý với cô, lấy lòng cô, cuối cùng cô cũng chịu dùng ánh mắt thiện cảm của mình nhìn đến anh.
Nhưng đột nhiên không biết tại sao mà cô lại trở về như lúc trước, thậm chí cô còn chán ghét anh đến mức không thèm nhìn thẳng vào mắt anh.
"Có phải mình thích cậu lại khiến cậu xấu hổ lắm không hả, cậu cảm thấy mình ghê tởm đến thế à?"
Bỗng nhiên anh mở miệng, tất cả sự phô trương vừa rồi đều vỡ tan thành từng mảnh, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, anh oán hận nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, giống như vừa không dám nhìn cô, lại giống như vừa mong chờ xem phản ứng của cô.
Bình thường anh luôn được mọi người yêu thích, lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, bây giờ anh đứng ở đó nhưng lại hiu quạnh đến đáng thương.
Lý Ngôn Dụ cảm thấy cổ họng của mình nghẹn lại, trong lòng có một giọng nói gấp gáp nhắc nhở cô nhanh chóng phủ nhận, cô nói: "Không phải mà."
Sau đó cô nhìn thấy Chu Ý chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt của anh đỏ hoe, đôi môi mím thành một đường thẳng, khóe môi khẽ cong xuống, anh đáng thương nhìn cô không chớp mắt.
"Cậu ghét mình lắm sao?"
Anh tiếp tục hỏi, tất cả khí thế ban đầu đều xìu xuống, nhìn còn có phần yếu đuối.
"Không có thật mà."
Cô cũng cúi đầu xuống, cô cảm thấy hình như mình đã làm chuyện gì đó không đúng, móng tay cứ thế cấm sâu vào lòng bàn tay.
Đột nhiên anh tiến đến gần cô một bước: "Vậy tại sao cậu lại không thèm để ý đến mình nữa?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, đột nhiên khoảng cách an toàn biến mất, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người anh, mùi hương nương theo hơi ấm cơ thể mà thoát ra khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Lý Ngôn Dụ siết chặt nắm tay, ngay lập tức hai mắt của cô đỏ bừng.
"Mình không biết, mình sợ."
Cô nói rất nhỏ, hình như cô đứng không vững, đầu óc cũng nóng bừng lên.
Sự xa cách và lạnh nhạt của cô đối với anh không phải vì cô ghét anh mà là vì cô thích anh, trong tuổi thanh xuân của mỗi người, nếu từng thích một người nào đó thì chắc chắn sẽ hiểu được tâm trạng bí bách và sự tự ti của cô lúc này.
Cô cố tình lạnh lùng không quan tâm đến anh, cô tưởng mình làm như thế là đang trừng phạt anh, nhưng không ngờ người bị trừng phạt lại chính là cô.
Đương nhiên là cô sợ rồi.
Cô sợ anh không thích mình, sợ anh không thích mình nhiều như vậy nữa, sợ anh chỉ có cảm tình với cô thôi rồi sau đó anh sẽ nhanh chóng thích một người khác.
Cô cũng sợ mình quá thích anh, sợ mình quá hèn mọn, sợ mình vì thích anh mà trở nên nhạy cảm, trở nên bất thường rồi không được người khác yêu quý…
Thậm chí cô còn sợ anh biết mình thích anh, nhưng cũng sợ anh không biết.
Cảm giác thích một người này đối với cô mà nói quá đáng sợ, không giống như thi cử, không giống như học hành, có phương pháp và kỹ năng mà thầy cô dạy cho, cô có thể học tập và tổng hợp lại.
Còn về việc thích một người thì cô hoàn toàn không quen, cũng không có thiên phú trong chuyện này, mọi thứ chỉ có thể tự mình mò mẫm, cho nên cô chỉ có thể liên tục xác nhận, liên tục kiểm chứng.
Mặt cô ửng đỏ đến tận mang tai, tay cũng không biết đặt ở đâu, hàng mi dài cứ liên tục rung lên, trong ánh mắt đọng lại chút ánh sáng vàng nhàn nhạt, giống như vừa bị người ta bắt nạt nên vô cùng ấm ức.
Chu Ý chỉ liếc nhìn một cái thì trái tim đã mềm nhũn như nước, sau đó dòng nước đó cứ lan ra khắp nơi, một bụng lửa giận vừa rồi cũng đã vơi đi phân nửa, vừa rồi anh còn rất giận cô nhưng bây giờ thì anh đã không nỡ giận cô nữa rồi.
Thế là anh không kìm được mà đưa tay ra, bàn tay của anh giữ lấy cánh tay cô, sau đó anh nhẹ giọng dỗ dành: "Cậu đừng giận mình nữa, cũng đừng sợ mình, chuyện gì cậu không thích thì mình sẽ không làm."
Giống như anh đang cầu xin cô: "Cậu đừng mặc kệ mình nữa."
"Ừm." Lý Ngôn Dụ đỏ mặt, cô có cảm giác như có hàng vạn con bướm bị ép chặt trong lồng ngực, sắp phá toang lồng ngực của cô mà bay ra.
"Vậy cậu có muốn cùng học với mình nữa không?" Anh hỏi.
"Ừm." Cô gật đầu.
"Lần sau khi mình lên biểu diễn, cậu phải đến xem đấy nhé." Chu Ý nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu.
"Ừm."
"Đừng thân thiết với Dư Tử Nghĩa quá."
"Hả?"
"Cậu ta là người có tâm tư quá sâu, dù sao cũng không phải người tốt."
"Ừm."
Lý Ngôn Dụ lại gật đầu, sau đó cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, cô phát hiện bỗng chốc khuôn mặt trắng trẻo của anh cũng nhuộm một tầng đỏ như mây hồng.
Bỗng nhiên bầu không khí thay đổi.
Hai người đều đỏ mặt đứng ngây ngốc ở đó, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Cậu còn giận mình không?" Cô chăm chú nhìn mũi chân của mình rồi hỏi.
"Giận." Anh cố ý nhấn mạnh.
Lý Ngôn Dụ ngẩn người hồi lâu rồi lại nhanh chóng nhìn anh một cái, sau đó cô hỏi: "Vậy phải làm sao thì cậu mới không giận mình nữa?"
"Mỗi ngày cậu trả lời một tin nhắn của mình đi." Chu Ý nói.
"Được."
Lý Ngôn Dụ nghĩ chắc chắn là cô điên rồi, tim của cô đập rất nhanh nhưng cô hoàn toàn không thể từ chối: "Bắt đầu từ hôm nay à?"
"Ừm."
Chu Ý buông tay ra, anh muốn ở bên cô lâu thêm một chút, ở bên cạnh cô lâu hơn nữa, nhưng anh không biết phải lấy lý do gì: "Sau này mình mang gà rán đến cho cậu, cậu phải ăn hết đấy, không được chia cho người khác."
"Được."
Lúc đó, biệt danh trên wechat của cô là "Bắt nạt mèo con", tối hôm đó Chu Ý đã đổi biệt danh của anh thành "Mèo con."
Cô về đến ký túc xá rồi mở giao diện tin nhắn lên…
Mèo con: "Đừng bắt nạt mèo con nữa."
Bắt nạt mèo con: "Ừm."
Lý Ngôn Dụ cảm thấy hai người họ thật trẻ con!
Nhưng cô lại phát hiện mặt mình nóng lên, cô lập tức ôm chăn đấm mạnh xuống giường.
Ngày hôm sau, Chu Ý mang một phần gà rán và hai chai sữa đến trường, trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng, đây là ngày đầu tiên họ làm lành với nhau.
Sau đó anh đặt phần gà rán xuống trước mặt cô, cấm ống hút vào chai sữa, nhìn cô phồng má hút sữa như con sóc nhỏ, sau đó lại mang vẻ mặt hơi căng thẳng ăn hết sạch gà rán, anh có cảm giác mọi u uất đều tan biến hết, cuối cùng anh mỉm cười rồi đưa tay vuốt tóc cô.
Sao Lý Ngôn Dụ có thể dễ thương đến thế này nhỉ, ôi chết mất thôi, trong lòng anh đã nghĩ như thế đấy.
Thực ra cho đến tận bây giờ Lý Ngôn Dụ vẫn không hiểu, tại sao lúc đó anh lại kiên quyết mời cô ăn gà rán mà không phải là hamburger hay không phải là bất cứ món ăn gì khác, mà chỉ là gà rán.
Mà cho đến tận bây giờ anh cũng chưa từng trả lời câu hỏi này của cô.