Cạm Bẫy Tình Yêu - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Edit: Hiểu Yên


Lý Ngôn Dụ đi phía trước, phía sau lập tức vang lên tiếng truy hỏi dai dẳng không buông: "Rốt cuộc là bệnh gì hả?"


Cô không quay đầu, vừa đi vừa nói: "Nếu anh muốn cả thế giới đều biết thì chi bằng cầm loa đi từng nhà thông báo đi?"


Chu Ý tức đến bật cười: "Vừa rồi trong phòng livestream đó có hai mươi nghìn người xem, em nói tôi có bệnh khó nói, sao lúc ấy em không nghĩ đến việc người ta sẽ biết hả?"


Lý Ngôn Dụ thản nhiên trả lời lại: "Tôi không nghĩ đến, bởi vì tôi không phải anh nên tôi không quan tâm."


Câu nói dứt khoát này vừa thốt ra, sau lưng cô lập tức im bặt, Lý Ngôn Dụ đi thêm vài bước thì cảm thấy hơi kỳ lạ, cô quay đầu lại nhìn.


Bất ngờ tay cô bị nắm chặt, cô bị người ta kéo lại gần một chút, trong bóng tối lờ mờ, ánh đèn xuyên qua tán cây lác đác rọi lên khuôn mặt anh một thứ ánh sáng loang lổ, chỉ nhìn rõ một nửa dưới của gương mặt.


Tim cô khẽ run lên một nhịp.


Bởi vì những cảm xúc vốn dĩ đầy ắp trên gương mặt anh đều biến mất, chỉ còn lại đường viền môi mím chặt, khóe môi hơi cụp xuống, trông vừa nhẫn nhịn lại vừa cô đơn.


"Em giỏi lắm đấy, Lý Ngôn Dụ."


"Tôi chỉ đùa thôi mà."


Không hiểu tại sao bỗng nhiên cô trở nên dè dặt, cô thấp giọng nói thêm một câu: "Anh giận rồi à?"


"Không giận." Người bên cạnh quay mặt sang hướng khác.


"Anh giận rồi còn gì."


Chu Ý không nói gì nữa, ánh mắt của anh như đang chờ cô nói tiếp.


"Tôi đâu có quen họ đâu." Lý Ngôn Dụ vắt óc suy nghĩ lời giải thích: "Họ sẽ không nhớ gì đâu."


"Hơn nữa... Ngày mai anh về lại Nam Thị rồi, sẽ không có cơ hội gặp lại những người này nữa, cũng sẽ không đụng mặt nhau nữa đâu."


Không hiểu tại sao khi nói đến đây, cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn, mũi chân vô thức cọ xát trên mặt đất.


Chu Ý dán mắt nhìn cô mấy giây.


Ánh mắt đó khiến Lý Ngôn Dụ chắc chắn rằng mấy lời biện minh vừa rồi của mình không hề khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, vốn dĩ cô không giỏi dỗ dành người khác, cô càng không biết cách khiến một người vừa bị nói là có "bệnh khó nói" dịu lòng lại, cho nên cô chỉ biết im lặng.


Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc taxi trờ tới, cô nhìn thấy anh không nói một lời mà trực tiếp ngồi vào băng ghế sau của xe, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn về phía xa rồi lùi sang bên cạnh chờ xe khác đến.


"Em làm gì thế hả?" Người trong xe dịch người vào trong, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, anh không hề có ý định đóng cửa lại.


Lý Ngôn Dụ cúi người hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"


"Đóng cửa giúp tôi." Giọng nói của anh rất khó chịu.


Lý Ngôn Dụ "à" một tiếng rồi bước tới vài bước, "cạch" một tiếng giúp anh đóng cửa xe lại.


"Ý tôi là lên xe rồi mới đóng!" Bỗng nhiên anh gắt gỏng hét lên.


Tài xế taxi không nhịn được quay đầu nhìn hai người một cái rồi nhắc nhở: "Em gái, chỗ này không dừng xe lâu được đâu."


Lý Ngôn Dụ chỉ đành nhẫn nhịn, cô không nói một lời mà mở cửa bước lên xe.


Dọc đường đi, ban đầu cô cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ tính tiền trên xe của tài xế, trong đầu nghĩ lần này nhất định phải nhanh tay trả tiền trước, không ngờ Chu Ý vẫn nhanh hơn cô một bước, anh trực tiếp ấn tay cô xuống rồi quét mã thanh toán trước.


Ban ân cho người ta sẽ khiến người ta áy náy.


Mà kiểu chủ nợ như anh lại càng khiến người ta cảm thấy bất an hơn gấp bội.


...


Sau khi về khách sạn, tắm rửa xong, Lý Ngôn Dụ mở ứng dụng sách nói lên, cô vừa nghe tài liệu chuyên ngành vừa lướt về giao diện trò chuyện, nhưng vẫn không thấy có thông báo chấp nhận lời mời kết bạn nào từ ai đó.


Anh vẫn chưa thêm wechat của cô.


Mà kỳ lạ là cô cũng không cảm thấy thất vọng gì cho lắm, dù sao thì với bầu không khí hiện tại giữa hai người, đừng nói là gương vỡ lại lành, ngay cả việc có thể bình tĩnh nói chuyện rồi làm bạn bình thường thôi cũng đã khó như chuyện mặt trời mọc từ phía tây rồi.


Có lẽ vì ban ngày cô đã suy nghĩ quá nhiều nên đêm đến cô lại nằm mơ thấy Chu Ý.


Trong mơ là lần đầu tiên họ gặp nhau.


Hôm khai giảng năm lớp mười một, Lý Ngôn Dụ dậy muộn, thấy sắp muộn học nên cô quả quyết chọn đi đường tắt, cô đi vòng từ cổng sau của trường để vào trường.


Không ngờ lối nhỏ nối vào con hẻm phía sau lại đậu kín xe đạp, gần như chặn hết cả lối đi, cô ôm cả chồng sách cao đi giữa mấy hàng xe đạp cứ như con bướm bay lượn giữa rừng hoa, cô phải nghiêng người rồi luồn lách từng bước một, vô cùng vất vả.


Dù đã rất cẩn thận nhưng cô vẫn không tránh được, một cái bàn đạp vướng vào túi quần của đồng phục khiến cô loạng choạng ngã về phía trước rồi kéo theo cả dãy xe đạp ngã đổ lổn ngổn.


Tập vở rơi đầy đất, những tờ giấy trắng muốt như cánh bướm trắng tung bay trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống.


Cô vội vàng bò dậy nhặt lấy tập sách, đúng lúc ấy, phía trên đầu vang lên một giọng nói hơi khàn: "Cậu không sao chứ?"


Lý Ngôn Dụ nhớ rõ mồn một chính vì giọng nói đó thật sự rất đặc biệt, giọng nói trầm khàn, ngắn gọn, lại có chút sắc bén rất kỳ lạ, giống như lúc móng tay vô tình cào lên bảng đen khiến người ta tê cả sống lưng, từng ngón chân co rút lại vậy.


Giọng nói ấy thuộc về một cậu thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng.


Cô ngẩng đầu lên nhìn, trái tim bất giác hẫng đi một nhịp.


Khác hoàn toàn với cái giọng nói lệch tông đó, chàng trai ở trước mặt lại sở hữu một gương mặt tuấn tú khiến người khác không dám nhìn thẳng, da trắng, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, góc cạnh sắc nét rõ ràng. Đôi mắt của chàng trai đó đen láy như vừa được ánh sáng ngày mới rọi vào, sáng ngời hút hồn, trên người của chàng trai là bộ đồng phục màu trắng xanh, bên ngoài khoác thêm áo khoác bóng chày, trông tràn đầy sức sống tuổi trẻ.


Thấy cô cứ nhìn mình không chớp mắt, cậu thiếu niên hơi lúng túng rồi vội vàng né tránh ánh mắt của cô.


Nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn vào đôi mắt của anh, Lý Ngôn Dụ lại có cảm giác như anh đã biết cô từ trước rồi, cô cứ ngẫm nghĩ mãi nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp người này bao giờ.


"Không sao." Cô nói.


Cô vừa dứt lời thì đã cảm thấy đầu gối và lòng bàn tay đau nhói, cô cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện da thịt đã rớm máu.


Rất đau.


"Phải xử lý vết thương trước đã, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy, đến lúc đó sẽ rất rắc rối." Cậu thiếu niên tiếp tục nói.


Giọng nói đó cứa thẳng vào màng nhĩ của cô, giống như có luồng điện xẹt qua tim khiến Lý Ngôn Dụ vô thức có chân lại, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm.


Đừng nói nữa, bạn học, tôi sợ cậu rồi.


Đó là phản ứng đầu tiên của cô lúc đó.


"Sắp vào học rồi, mình đợi hết tiết rồi sẽ đến phòng y tế." Cô lảng tránh nói.


Cậu bạn đó vội vàng cúi xuống nhặt sách vở giúp cô, vừa nhặt vừa nói: "Tôi có thuốc đỏ, cậu dùng tạm trước nhé?"


Nói rồi anh cũng không chờ cô đồng ý mà đã lục lọi trong ba lô, sau đó lấy ra một chai nước khoáng, một lọ thuốc đỏ, anh nhìn cô rồi nói: "Không đau đâu, cố gắng chịu một chút thôi."


Cuối cùng Lý Ngôn Dụ cũng không thắng nổi sự nhiệt tình và cố chấp của người bạn học này, cô đành để anh giúp cô rửa vết thương, thoa thuốc đỏ, thu dọn lại đống sách vở, sau đó cô mới tập tễnh đi về phía khu giảng đường.


Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, Lý Ngôn Dụ lập tức bước nhanh hơn, nhưng người bên cạnh vẫn thong thả bước đi như chẳng có gì đáng để bận tâm, cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.


Dưới ánh mặt trời, anh nheo mắt lại, mái tóc đen được ánh mặt trời buổi sớm nhuộm thành một đường viền màu vàng nhạt dịu dàng. Nắng mai nhảy nhót trong mắt anh, lấp lánh như ánh nước, thấy cô nhìn mình nên anh cong môi cười với cô, nơi khóe mắt của anh hằn lên một vệt nhăn hơi mờ, bên môi anh lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.


Là nụ cười vừa xấu hổ nhưng cũng vừa dịu dàng.


Thật ra con trai ở độ tuổi này vẫn đang trong giai đoạn phát triển mạnh, họ bốc đồng, hoang dã, ngổ ngáo, chưa hoàn toàn biết cách cư xử, cũng chưa hiểu rõ phải đối xử với con gái thế nào, có nhiều người còn dùng cách trêu chọc, bắt nạt con gái để che giấu tấm lòng yêu thích người ta đến phát điên của mình.


Lý Ngôn Dụ từng gặp rất nhiều kiểu con trai thô lỗ, cứ giả vờ hư hỏng để ra oai, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người con trai dịu dàng ấm áp đến thế, anh khiến cô nhất thời ngẩn người.


"Cảm ơn cậu."


"Cậu không cảm thấy đau sao?"


Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Sao cơ?"


"Cậu đi chậm chút cũng được, có gì mà phải vội vàng." Anh nói, giọng nói rất điềm đạm.


Bất giác Lý Ngôn Dụ cảm thấy hình như giọng nói của anh cũng không còn khó nghe như lúc đầu nữa, cô nhận lại sách vở từ tay anh rồi nói: "Mình đi trước đây."


"Cậu học lớp mấy thế?" Anh hỏi.


"Lớp một."


(*) Ở Trung Quốc, lớp một của ban hai trung học tức là lớp 11A1 của Việt Nam


"Thật sao?" Anh lặp lại, giọng nói của anh bỗng cao lên, mang theo chút vui mừng không thể che giấu.


Lý Ngôn Dụ cảm thấy hơi kỳ lạ, cô chỉ nói là lớp một thôi, đâu có nói là lớp một của khối nào, sao người này lại tỏ ra như thể anh biết hết mọi chuyện thế nhỉ?


Có lẽ cậu thiếu niên đó đoán ra được sự nghi hoặc trong mắt cô nên lại hỏi: "Cậu học khối mấy?"


"Lớp một của khối mười một." Lý Ngôn Dụ gật đầu trả lời.


"Tôi cũng vậy."


"Cậu cũng học lớp một à?"


Thiếu niên bất ngờ giành lại chồng sách trên tay cô, rất tự nhiên nói: "Hôm nay tôi mới chuyển đến trường này, sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi."


Thế là hai người họ cứ như vậy cùng nhau trở về lớp, đương nhiên thầy cô không trách phạt gì, học sinh giỏi luôn có những đặc quyền như thế mà.


Mãi sau này Lý Ngôn Dụ mới biết cậu thiếu niên đó tên là Chu Ý.


Ba mẹ của Chu Ý làm ăn kinh doanh ở Nam Thị, nhà của anh ở gần trường, anh là một trong số ít học sinh được về nhà ngủ, anh là học sinh hiếm hoi trong lớp được học bán trú.


Nhưng rất nhanh, chuyện nhỏ này cũng bị khối lượng bài vở nặng nề đè lấp rồi gần như bị lãng quên, mãi đến một tuần sau, Lý Ngôn Dụ mới nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng thầy cô giám thị đã dán thông báo phạt ở cổng sau của trưởng.


Nội dung thông báo nói rằng sau khi tiếp nhận ý kiến của học sinh, ủy ban nhà trường đã họp bàn và nhất trí quyết định, để đảm bảo lối đi thông suốt cho giáo viên và học sinh, từ nay về sau không ai được phép đậu xe đạp ở cổng sau của trường nữa, ai vi phạm sẽ bị phạt năm tệ, đồng thời sẽ bị giáo viên chủ nhiệm nêu tên trước lớp.


Trong giờ nghỉ trưa, cô lén lút vòng ra cổng sau nhìn thử, quả nhiên không còn nhìn thấy một chiếc xe đạp nào.


Dù cô đã lờ mờ đoán được nhưng mãi đến rất lâu sau này, cô mới nghe chính miệng anh thừa nhận mình là học sinh đã nêu ý kiến với trường.


Đó là mọi chuyện về lần đầu họ gặp nhau trong ký ức của cô.


Mặc dù sau này từ tận đáy lòng Lý Ngôn Dụ từng ghét Chu Ý thật, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lần đầu gặp mặt, cô đã có chút tình cảm với anh.


...


Ngày hôm sau.


Sở dĩ Lý Ngôn Dụ đặt vé chuyến bay đêm là vì buổi sáng cô còn một việc rất quan trọng phải làm.


Sau vài năm làm việc, nhờ có số tiền tiết kiệm và khoản thu nhập từ công việc tay trái mà cô đã thanh toán được tiền đặt cọc cho một căn hộ ở gần Đại học Tây, căn hộ đã hoàn thiện và được trang bị nội thất đầy đủ. Vì hiện tại chưa có nhu cầu ở nên cô giao cho môi giới để họ cho bên thứ ba thuê lại, lấy tiền thuê nhà để trả tiền vay.


Cô luôn có một loại chấp niệm với chuyện nhà cửa, dù sao thì đó cũng là nơi thuộc về riêng cô, là mái nhà mà cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không bị đuổi khỏi đó.


Hôm nay cô có hẹn đến ký hợp đồng trực tiếp với người thuê nhà.


Người thuê nhà là một cô gái trẻ có công việc ổn định, cô ấy lại cam đoan rằng sẽ giữ gìn tường và nội thất trong nhà sạch sẽ khiến cô cũng thấy yên tâm phần nào.


Sau khi ký hợp đồng và quay video bàn giao xong, Lý Ngôn Dụ ghé qua nhà Triệu Hiểu ăn cơm rồi mới thong thả đi ra sân bay.


Trong lúc ăn cơm, La Thanh có nói: "Anh họ của tôi cũng sẽ bay chuyến tối nay, hay là tôi kêu anh ấy ghé qua đón cô rồi hai người cùng ra sân bay nhé?"


Lý Ngôn Dụ vẫn khéo léo từ chối, dù sao thì như thế cũng rất phiền cho người ta.


Đang nghĩ đến chuyện đó thì điện thoại của cô sáng lên, trên màn hình hiện lên cuộc gọi từ Lý Kỳ.


Lý Ngôn Dụ khẽ hít sâu một hơi rồi nghe máy: "Mẹ."


"Ngôn Ngôn, mẹ nghe nói con về rồi, sao không ghé nhà một chút thế?" Giọng nói của Lý Kỳ mềm mại, xen lẫn chút lấy lòng.


Lý Ngôn Dụ trả lời ngắn gọn: "Con không có thời gian, công việc của con bận quá nên không làm phiền mẹ nữa."


"À..." Lý Kỳ im lặng mấy giây rồi lại hỏi: "Vậy Tết này con có về không?"


"Con chưa biết nữa ạ." Lý Ngôn Dụ nói, giọng của cô trầm xuống.


"Thế cũng được, đến lúc đó báo cho mẹ một tiếng là được." Rồi hình như bà ấy chợt nhớ ra chuyện gì đó: "À đúng rồi, Ngôn Ngôn, cái này... con cũng nên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sư cả đời mình rồi đấy. Mẹ thì không lo gì nhiều, mẹ chỉ sợ con vì công việc mà chậm trễ chuyện quan trọng thôi, con nhớ giữ gìn sức khỏe, giữ tâm trạng vui vẻ, làm việc cũng đừng làm quá sức."


"Vâng, cảm ơn mẹ, con sẽ tự sắp xếp." Lý Ngôn Dụ nói.


Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.


Hồi lâu sau, Lý Kỳ mới lên tiếng: "Đừng xa cách với mẹ như vậy."


Giọng nói của bà ấy bắt đầu trở nên ngập ngừng, cứ như trong lòng bà ấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


Bà ấy lại tiếp tục: "À đúng rồi, căn hộ đó của con, nếu con cần người trông nom thì mẹ có thể thi thoảng qua quét bụi, mở cửa thông gió, định kỳ bật điện cho các thiết bị, như thế thì lúc con quay về ở cũng sẽ sạch sẽ."


Lý Ngôn Dụ mất kiên nhẫn, cô cắt ngang lời bà ấy: "Con sắp đến sân bay rồi, con phải đi lấy hành lý đây."


Lý Kỳ vội vàng nói: "Được được, vậy mẹ nhắn tin cho con trên wechat nhé, con rảnh thì trả lời mẹ nhé."


Cúp máy xong, Lý Ngôn Dụ mở khung trò chuyện giữa cô và Lý Kỳ ra, thực ra chẳng có cuộc giao tiếp nào đúng nghĩa cả.


Chỉ là đối phương gửi đến một loạt những lời quan tâm muộn màng và vô nghĩa, dường như chỉ để thỏa mãn cảm giác của bản thân và tuôn ra một trận "tình mẫu tử" đã quá hạn sử dụng, còn cô thì đóng vai một người con gái ngoan ngoãn, điềm tĩnh, nhẫn nại, khéo léo ứng phó để kết thúc đoạn hội thoại này.


Thỉnh thoảng, Lý Ngôn Dụ cũng thật lòng cảm thấy biết ơn Lý Kỳ.


Nếu không phải vì lúc bà ấy bước thêm bước nữa đã dắt cô theo, sống nương nhờ người ta, ép cô phải lao vào vòng xoáy cạnh tranh của xã hội từ sớm thì có lẽ cô cũng không thể có được ngày hôm nay.


Sau khi Lý Ngôn Dụ đi làm thì cô đã không còn gai góc hay khép kín như những ngày còn đi học nữa, một phần vì môi trường công sở mài mòn sự sắc sảo của con người, xã hội khiến người ta buộc phải hạ vũ khí xuống, nhưng một phần là vì công việc mang lại cho cô sự độc lập về kinh tế, mà khi một người có thể làm chủ tài chính thì họ cũng bắt đầu có được cảm giác làm chủ cuộc sống, từ đó sẽ trở nên điềm tĩnh và ung dung hơn.


Khi con người có đủ không gian để lựa chọn thì họ mới không cần phải gồng mình lên mà nổi loạn.


Lý Ngôn Dụ của bây giờ đã thu lại những mũi dao từng vung ra của thời niên thiếu, tính cách của cô cũng nhẹ nhàng và linh hoạt hơn, bởi vì bây giờ cô có quyền lựa chọn ai được bước vào cuộc đời của mình, cho dù là cha mẹ hay bạn bè cũng sẽ  như vậy.


Sở dĩ hiện tại cô có thể đối xử khách khí với Lý Kỳ, chủ yếu là vì... cô không còn cần phải sống cùng bà ấy nữa.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo