Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Edit: Hiểu Yên
Lý Ngôn Dụ vừa thức dậy thì đã phát hiện trần nhà trong bếp đang nhỏ nước, đây đã là lần thứ hai rồi nên cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô cầm điện thoại lên liên tục nhắn tin cho chủ tòa nhà, cô bảo chủ tòa nhà nhanh chóng thương lượng với chủ của căn nhà ở tầng trên để giải quyết chuyện này.
Ở Nam Thị, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này khá ổn, nhà là nhà mới, đã được trang trí đơn giản, tiền thuê cũng không quá cao. Nửa năm trước Lý Ngôn Dụ đã chuyển đến đây sống, đến bây giờ cô cũng khá hài lòng với cuộc sống ở đây.
Chỉ có nhà ở trên lầu thì hơi phiền, thường xuyên gây ồn ào, thêm nữa là nhà bên cạnh đang sửa chữa cũng được hai ba tháng rồi, ô nhiễm tiếng ồn rất nghiêm trọng, thường xuyên làm người ta bực bội khó chịu.
Nhưng mọi chuyện vẫn còn trong giới hạn chịu đựng của cô, cho nên tạm thời cô chưa có kế hoạch chuyển nhà.
Ngoài những vấn đề về môi trường bên ngoài này ra thì mọi thứ khác ở đây đều tốt, nhà đủ rộng, ánh sáng cũng đủ tốt.
Trước đây bạn bè đến nhà chơi còn hỏi cô: "Một mình cậu ở trong căn nhà hai phòng ngủ, cậu không cảm thấy hơi lãng phí sao? Rõ ràng giá thuê của căn nhà này cũng không rẻ đâu."
Lý Ngôn Dụ quên mất lúc đó cô đã trả lời thế nào, nhưng cô luôn nghĩ rằng khi cô kiếm được tiền thì cô nhất định phải chuyển vào căn hộ hai phòng ngủ, một phòng để Lý Ngôn Dụ hiện tại ở, một phòng dành cho Lý Ngôn Dụ năm mười lăm tuổi.
Lý Ngôn Dụ năm mười lăm tuổi không có phòng riêng, cô phải ngủ trong một phòng chứa đồ chưa đến năm mét vuông, không có cửa sổ, cửa chính cũng không thể mở hết ra được vì bị giường chắn mất.
Trong phòng chất đầy những thứ linh tinh, nào là xe đẩy em bé, nào là sách vở không dùng đến, còn có mấy món đồ câu cá… đến chuột chui vào mà không có bản đồ thì cũng chẳng chui ra nổi.
Thậm chí cửa còn không có nổi chìa khóa, đèn trong phòng lại sáng rực, ánh sáng trắng lạnh chói mắt làm căn phòng nhỏ xíu sáng choang như phòng thẩm vấn, khiến người ta không còn chỗ để trốn.
Cô sống trong căn phòng đó, ai muốn vào lúc nào thì vào, tùy tiện đẩy cửa bước vào, tùy tiện xâm phạm không gian riêng tư của cô, tùy tiện xông vào lục lọi đống đồ linh tinh đó một trận rồi tùy tiện vứt lung tung mọi thứ, những năm tháng đó, cô hoàn toàn không có quyền riêng tư.
Còn căn nhà cô đang thuê bây giờ thì rất đảm bảo sự riêng tư, phòng ngủ phụ rất thoáng đãng và rộng rãi, thường xuyên được cô mở cửa sổ, cô cũng không để bất cứ món đồ linh tinh nào trong đó, cứ để trống như vậy.
Căn phòng đó dùng để bù đắp cho thời thiếu niên thiếu thốn của cô.
Tiền thuê nhà đúng là không rẻ nhưng cô nhất quyết không muốn tiết kiệm khoản tiền này, thế là cô dốc lòng nghiên cứu mấy công việc tay trái, đến bây giờ chỉ dựa vào nghề phụ thì cô cũng dư tiền để thuê hai căn nhà giống như thế này.
Chủ tòa nhà nhanh chóng trả lời tin nhắn, đồng ý sẽ đi trao đổi lại một lần nữa với căn nhà ở lầu trên.
Đúng lúc hôm nay lại là thứ bảy, Văn Hải gửi tin nhắn trong nhóm ba người.
"Mọi người có ai về Nam Thị rồi không? Buổi chiều còn thiếu một suất đăng ký này, ai đi đánh cầu lông với tôi không?"
Văn Hải và chủ nhân của Lạc Dũng là Thôi Duyên đều là khách hàng cũ của cô, ba người có quan hệ rất tốt, họ có tạo một nhóm chat nhỏ, thường xuyên hẹn nhau cùng đi ăn cơm, trò chuyện với nhau, cùng đi bar hoặc tham gia mấy hoạt động linh tinh khác.
Văn Hải là chàng trai rất năng động, thường xuyên chơi cầu lông, đánh tennis, tất nhiên Lý Ngôn Dụ cũng bị anh ấy kéo đi chơi vài lần.
Thế là ngay lập tức Lý Ngôn Dụ gửi icon giơ tay, thể hiện mình cần được vận động để có thể tiết ra dopamine giúp con người ta vui vẻ, thường xuyên vận động cũng là chuyện tốt mà.
Thời gian đánh cầu lông là từ hai giờ đến bốn giờ chiều, trước đó một tiếng, Lý Ngôn Dụ đã ăn một tô mì bò, uống một ly cà phê rồi mới vội vã đến sân cầu lông.
Văn Hải đợi cô ở cổng sân cầu lông, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
"Hôm nay tôi cũng là lần đầu đến câu lạc bộ này đấy, ở đây có bốn sân cầu lông, nghe nói có vài cô gái đánh cầu siêu lắm, cũng có vài chàng cao thủ nữa, trước đây họ còn là thành viên của đội tuyển tỉnh, trình độ tổng thể khá tốt."
"Vậy tôi đến sẽ không gây kéo chân mọi người chứ?"
Lý Ngôn Dụ cũng chỉ tạm gọi là nghiệp dư, cô chỉ có trình độ nhập môn, dù sao cô cũng chưa từng học đánh cầu lông cho nghiêm túc, cô chỉ xem qua vài video dạy đánh cầu thôi, chỉ có thể đánh được vài quả cầu cao xa hay có điểm cố định thôi.
"Tìm một nam cao thủ hoặc nữ cao thủ giỏi để dẫn dắt cô là được chứ gì."
Văn Hải uống một ngụm nước: "Như vậy thì cho dù có thua cũng chứng tỏ là đối phương yếu, dẫn dắt cô thôi mà cũng không làm nỗi."
"Anh dẫn dắt tôi đi."
"Tôi muốn tìm một nữ cao thủ đánh với tôi hơn."
"..."
Hai người đi được một đoạn thì phát hiện có nhiều gương mặt mới đã bắt đầu tụ tập khởi động rồi.
Lý Ngôn Dụ nâng tay xem đồng hồ, đã đến giờ rồi, trên sân cầu lông đã bắt đầu có người lần lượt đánh cầu, động tác vung vợt và tư thế cầm vợt của những người đó đều rất chuẩn xác.
"Chào cô."
Một người đàn ông mặc áo cầu lông màu xanh bước tới chào hỏi: "Tôi là Nam Phong, là người của câu lạc bộ, hai người đến đây để đăng ký đánh cầu đúng không? Nên xưng hô thế nào với hai người nhỉ?"
Ba người trao đổi tên xong thì đột nhiên trên sân cầu lông nổi lên một trận náo động, có nam có nữ cười nói ồn ào.
"Có chuyện gì thế nhỉ?" Văn Hải hỏi.
"Chắc chắn là tên đó đến rồi rồi." Nam Phong cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ cười nói.
Lý Ngôn Dụ không quá quan tâm, cô vận động cổ tay và eo, chỉ hy vọng mình không chơi quá tệ làm đồng đội mất mặt. Tiếng bước chân lộn xộn dần bước đến gần, Văn Hải đưa cho cô một chai nước, hai người đứng thành một hàng để khởi động.
"Anh Phong."
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai khiến Lý Ngôn Dụ sợ đến mức đột ngột đứng thẳng người, giọng nói này, còn không phải là Chu Ý thì có thể là ai nữa chứ?
Nhưng vì động tác của cô quá mạnh cho nên lúc thu tay về đã vô tình đánh trúng eo của Văn Hải, Văn Hải chịu đau nên hít một hơi rồi đứng thẳng lên, anh ấy chụp lấy tay Lý Ngôn Dụ rồi lẩm bẩm mắng: "Cô có biết eo của đàn ông rất quan trọng không hả? Cô đánh hỏng eo của tôi thì cô phải đền đấy nhé?"
Lúc này Lý Ngôn Dụ không có thời gian để quan tâm đến anh ấy vì Chu Ý đã nhìn về phía bên này, anh vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm hệt như mấy hôm trước.
Lý Ngôn Dụ vừa định chào hỏi thì anh đã mang theo vẻ mặt vô cảm, không chút do dự mà bỏ đi mất.
"Chính là cậu ấy đấy."
Nam Phong bĩu môi, hơi ghen tỵ nói: "Đẹp trai, đánh cầu lông giỏi, được các cô gái rất yêu thích."
Như để kiểm chứng câu nói đó của Nam Phong, cả một đường Chu Ý đi đã có vài người cả nam lẫn nữ bước đến chào hỏi anh, mời anh cùng đánh cầu lông với mình.
"Đi thôi, đưa cô đi đánh thử một ván trước, sau đó cô tự tìm một người đàn ông hướng dẫn cô đi." Văn Hải vừa nói vừa liếc mắt nhìn mấy cô gái trên sân thi đấu: "Tìm một cô gái cũng được, nhưng tôi đã để mắt đến cô gái tóc ngắn kia rồi, cô đừng cướp của tôi."
Lý Ngôn Dụ lơ đãng đi theo phía sau, hai người tạo thành một đội, cùng với một nam một nữ bên đội đối diện tạo thành một trận cầu đôi nam nữ phối hợp.
Cô dốc toàn lực đánh với đội đối thủ.
Nhưng không nghi ngờ gì, đội cô thua rồi.
Đôi nam nữ bên đội đối diện dù phối hợp hay đi đường cầu đều rất chặt chẽ, rõ ràng là họ thường xuyên làm bạn đánh cầu lông cùng nhau. Hơn nữa thực lực hai bên chênh lệch quá lớn nên khó mà so sánh được, cho nên ván nàng thắng hay thua cũng không còn quan trọng nữa.
Còn ở sân bên cạnh, Chu Ý đang đánh đôi nam, động tác nhảy đập cầu của anh vừa mạnh vừa nhanh, góc phát cầu rất hiểm hóc, khoảnh khắc anh tung người phát cầu, dưới sân là một hàng nam nữ hò reo rộn ràng.
"Hôm nay phong độ của Chu Ý không tệ." Nam Phong cũng nhịn không được mà khen một câu.
Văn Hải vừa uống nước vừa chỉ vào Chu Ý rồi nói nhỏ: "Chết tiệt, lại để tên đó giành hết hào quang rồi."
Anh ấy nhìn thêm một lúc rồi đột nhiên lẩm bẩm: "Tên đó mặt đẹp thì có đẹp đấy, nhưng vẫn có một khuyết điểm rất lớn."
"Khuyết điểm gì thế?" Lý Ngôn Dụ định thần lại rồi hỏi.
"Không đẹp bằng tôi."
Lý Ngôn Dụ mặt không cảm xúc, cũng không nói gì.
Văn Hải quay đầu nhìn cô, biểu cảm khó đoán.
"Sao thế?"
"Cô không cảm thấy có hứng thú với cậu ấy, không phải chuyện này đã nói rõ là cậu ấy không quá mức đẹp trai, nhan sắc cũng chỉ bình thường thôi à."
"...Lòng ganh đua của anh mạnh thật đấy."
Hồi lâu sau, Chu Ý đánh xong ván này thì cũng rời sân, Nam Phong cầm vợt chỉ vào Văn Hải rồi sắp xếp nói: "Hai người các cậu qua đánh đôi nam nữ với Chu Ý đi."
Lý Ngôn Dụ vô thức muốn từ chối nhưng Nam Phong đã vẫy tay gọi người tới.
Người đến cùng với Chu Ý còn có một cô gái, cô ấy tươi cười vui vẻ, đầu gối được quấn băng bảo vệ, cơ bắp săn chắc, nhìn trang phục của cô ấy thôi cũng thấy thực lực của đối phương không hề tầm thường rồi.
Lý Ngôn Dụ nhìn về phía Chu Ý, anh cũng lạnh lùng nhìn lại cô rồi quay đầu nói với Văn Hải: "Vậy thì bắt đầu đánh luôn đi."
Khoảnh khắc đó, trên mặt anh mang theo chút khinh thường, còn có sát khí lờ mờ toát ra.
Hình như Văn Hải cũng phát giác được nên thì thầm hỏi Lý Ngôn Dụ: "Cậu ấy biết tôi sao? Sao bộ dạng của cậu ấy giống như kiểu tình cũ khó quên với tôi vậy nhỉ?"
"Tôi không biết." Lý Ngôn Dụ mím môi.
Đánh xong trận cầu, đột nhiên Lý Ngôn Dụ mới hối hận tại sao mình lại phải lên sân, cô không biết phải miêu tả trận cầu này thế nào, đơn giản là một cuộc tàn sát từ một phía, đối phương hoàn toàn không coi hai người họ chỉ là trình độ nhập môn.
Động tác của Chu Ý trông có vẻ phóng khoáng và bình tĩnh nhưng thực tế thì anh hoàn toàn không nương tay, đánh cầu ầm ầm như sấm, Văn Hải chạy khắp sân cứu cầu nhưng cũng vô ích, nét mặt của anh ấy rất nghiêm trọng, ngửa cổ thở hổn hển.
Lý Ngôn Dụ đứng ở trên sân nhìn sang phía cô gái có dáng người cao ráo lại rất bình tĩnh ở sân bên kia, trên trán là từng giọt mồ hôi chảy xuống, sau đó cô quay đầu chua xót nhìn Văn Hải.
Nhưng rất nhanh ván cầu này đã kết thúc, phía Lý Ngôn Dụ chỉ ghi được ba điểm, mà đều là ba điểm phát cầu.
Khi Chu Ý đi ngang qua trước mặt cô, anh còn làm như đang cố ý khiêu khích cô, giày thể thao nện mạnh trên sàn cao su, khí thế hừng hực.
Thôi xong rồi, toi đời rồi.
Trong lòng Lý Ngôn Dụ thầm nghĩ.
Trong suốt khoảng thời gian sau đó, cô luôn tránh xa Chu Ý, nhưng bất ngờ cô phát hiện mọi người đều sẵn lòng mời cô chơi cùng, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình, khi đã quen thân với họ và dần có cảm giác hòa nhập rồi thì Lý Ngôn Dụ cũng cảm thấy khá vui vẻ.
Kết thúc trận đấu, cô ra quầy nước ở trước sân bóng để mua nước thì lại tình cờ chạm mặt Chu Ý.
"Trùng hợp thật."
Vì không còn cách nào tránh mặt anh được nên Lý Ngôn Dụ đành phải chào hỏi một câu.
Gần như Chu Ý đã bật cười lạnh: "Ừm."
Hai người xếp hàng chờ thanh toán.
Văn Hải từ xa đi tới, Chu Ý liếc nhìn anh ấy một cái rồi cong môi cười nói: "Sao thế, anh ta cũng có thể giới thiệu cho em một học bá vừa cao to vừa đẹp trai à?"
"Anh ấy là bạn của tôi." Lý Ngôn Dụ không quan tâm đến sự châm chọc trong lời nói của anh.
"À." Chu Ý quay mặt lại rồi liếc nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, giọng nói đầy chua chát: "Đúng là nhìn không giống học bá vừa cao to vừa đẹp trai thật."
"Anh không nói móc nói mỉa thì anh chịu không nổi à?" Cuối cùng Lý Ngôn Dụ cũng bắt đầu bực bội thật rồi.
"Còn bênh vực nhau nữa kìa." Bỗng nhiên sắc mặt của Chu Ý tối sầm lại.
"Sao anh nói chuyện cứ nhất định phải đá đểu như vậy hả?" Lý Ngôn Dụ cảm thấy hối hận vì đã mở lời nói chuyện với anh.
Chu Ý cười lạnh: "Vậy em nghĩ tôi nên đối diện với em thế nào thì mới thích hợp? Có cần tôi giúp em nhớ lại em đã làm gì với tôi không?"
Đột nhiên Lý Ngôn Dụ nghẹn lời.
Bên kia, cuối cùng Văn Hải cũng bước tới.
Vừa nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ thì anh ấy giống như được khai sáng, lập tức bừng tỉnh, hiểu ra tại sao vừa rồi mình lại bị Chu Ý nhắm tới như thế.
"Ngôn Ngôn." Anh ấy cố ý gọi tên cô bằng cách khác, không ngại gây lớn chuyện mà lại tiến sát lại gần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, gương mặt của Chu Ý lạnh ngắt, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào anh ấy giống như một con thú dữ đang chuẩn bị lao tới con mồi.
Đối với sự thân mật bất ngờ của Văn Hải thì Lý Ngôn Dụ cũng cảm thấy khó hiểu, cô trợn mắt nhìn anh ấy một cái rồi hỏi: "Anh gọi tôi là gì cơ?"
"Hai người quen nhau à?" Văn Hải cười mỉm hỏi.
"Cũng tạm gọi là quen đi."
Văn Hải cười cợt hớn hở, đứng một bên xem náo nhiệt: "Là bạn học à?"
Chu Ý mỉm cười đầy ẩn ý nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng, anh nhìn về phía Lý Ngôn Dụ rồi nói: "Cô ấy từng lấy trộm đồ của tôi."
So với việc tự dày vò bản thân thì anh thà phát điên mà làm tổn thương người khác còn hơn.
Nụ cười trên mặt Văn Hải đông cứng lại, anh ấy há hốc mồm lúng túng hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lý Ngôn Dụ, vẻ mặt của cô cũng tràn đầy nghi ngờ, cô không tin nổi: "Tôi đã trộm đồ gì của anh hả?"
Châu Ý thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm quay người đi thanh toán rồi đi thẳng về phía sân đấu.
Lý Ngôn Dụ tức sắp chết rồi, cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới anh sẽ bôi nhọ cô như thế.
Ngay lập tức trong đầu Văn Hải xoay chuyển, anh ấy nói: "Xin phép nói thẳng nhé, đừng nói là cậu ấy nói cô trộm đồ của cậu ấy là đang ám chỉ cô trộm mất trái tim của cậu ấy đấy nhé?"
"... Anh nghĩ đây là đang đóng phim thần tượng à?" Lý Ngôn Dụ không vui nói.
"Quả thật có hơi quê mùa."
"Tôi là loại người đó à? Tôi là người sẽ trộm đồ của người khác sao?"
"Đừng sốt ruột, không phải là cậu ấy cố ý thả một cái mỏ neo tâm lý cho cô đấy sao." Văn Hải làm ra vẻ như đã nhìn thấu mọi chuyện.
"Ý anh là gì?"
"Đêm nay chắc chắn cô sẽ không ngủ được, thế là cô phải đi tìm cậu ấy để hỏi cho rõ ràng. Cô đi tìm cậu ấy thì chẳng phải câu chuyện sẽ có bước ngoặt mới à, thế thì không phải là xem như cậu ấy đạt được mục đích rồi sao?" Văn Hải vừa nói vừa vuốt cằm: "Hừ, đàn ông mà."
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên Nam Phong đi tới, anh ấy vẫy tay gọi hai người: "Nhanh qua đây chụp chung một bức ảnh rồi về thôi."
Hai người nhanh chân bước đến rồi chen vào đám đông đã náo nhiệt trên sân.
Dáng người của Lý Ngôn Dụ cao ráo, cô trực tiếp đứng cùng với Văn Hải ở hàng cuối cùng. Người chụp ảnh là nhân viên của sân thi đấu, rất thành thạo với kiểu chụp ảnh tập thể thế này nên lớn tiếng chỉ đạo: "Lại gần một chút, lại gần hơn nữa đi."
Ngay lập tức mọi người bắt đầu di chuyển.
"Được rồi, cùng tôi hô to cheese nào." Nhân viên hô lớn.
Ngay lập tức mọi người đồng thanh hô "cheese", tiếng "tách" vang lên, nhân viên liếc nhìn vào điện thoại rồi ngước mắt lên mỉm cười khó hiểu với Chu Ý một cái.
Có một cô gái nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường nên lớn tiếng hỏi: "Sao anh lại cười với Chu Ý thế hả?"
Nhân viên cười tủm tỉm nói: "Cô xem bức ảnh thì biết ngay thôi."
Rồi anh ta trực tiếp tắt màn hình điện thoại đưa trả lại cho Chu Ý. Mấy cô gái tò mò hỏi han, Chu Ý chỉ đáp một câu hờ hững để chặn họng họ: "Tôi về sẽ gửi lên nhóm."
Tối hôm đó.
Trong lòng Lý Ngôn Dụ bứt rứt muốn biết rốt cuộc cô đã lấy trộm của anh thứ gì, nhưng lại nghĩ nếu đi hỏi thì mất mặt quá nên cô đành phải nhẫn nhịn.
Nhịn mãi thì không nhịn nổi, thế là cô đổi sang tài khoản phụ rồi lén vào xem trang cá nhân của Chu Ý, vừa hay anh cũng vừa đăng bức ảnh chụp chung ban ngày lên, nhưng cô tìm tới tìm lui trong ảnh lại không thấy ảnh của anh đâu.
Anh đã cắt bỏ bản thân mình ra khỏi bức ảnh rồi.
Tại sao chứ?