Cạm Bẫy Tình Yêu - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Edit: Hiểu Yên


Trong lòng Lý Ngôn Dụ chột dạ đến mức cô không thể nào trả lời được câu hỏi này, cô chỉ đành túm váy quay người bỏ đi, thế nhưng chưa kịp bước được hai bước thì đã bị người ta kéo lại.


"Em chạy cái gì hả?" Chu Ý để mặc cô mượn lấy lực của mình mà đứng vững, anh lạnh lùng châm chọc: "Không phải em còn đòi tôi giới thiệu cho em một anh học bá cao ráo đẹp trai à?"


"Có người đang nhìn qua đây đấy."


"Tôi hỏi em..." Anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô, lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mại trơn mịn của cô: "Tối qua, tại sao em lại làm như thế?"


Vừa nhắc đến chuyện đó thì lập tức trong đầu của Lý Ngôn Dụ hiện lên hình ảnh dáng người cao ráo một mét tám, rồi lại nghĩ tới chuyện anh đã có người mình thích. Đương nhiên cô không tự tin đến mức nghĩ rằng sau bốn năm mà anh vẫn còn tình cảm với cô, cho nên xen lẫn với cảm giác hụt hẫng là sự áy náy vì đã gây rắc rối cho anh.


Cô cụp mắt xuống, đổi sang giọng nói nhẹ nhàng như không: "Chỉ là chơi trò chơi thôi mà, anh nghiêm túc như thế làm gì?"


"Ha!" Chu Ý bật cười nhưng nụ cười đó lại lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, ngay lập tức lời nói sắc bén như lưỡi dao của anh quét đến: "Hóa ra là em định treo lơ lửng tôi lên, giăng lưới nuôi cá à?"


Câu nói đó như nhát dao bổ xuống khiến Lý Ngôn Dụ cứng người, từng lớp da thịt của cô như bị xé toạc ra đến không mức còn nguyên vẹn.


Sau lần tái ngộ này, Chu Ý mang theo một vẻ lãnh đạm gần như thờ ơ vô cảm, khiến cô cảm thấy anh rất xa lạ, con người vốn là như thế, luôn dành cho người khác sự kỳ vọng quá mức khắt khe.


"Không phải sao?" Chu Ý lại tiến thêm một bước, khuôn mặt của anh hiện lên nụ cười lạnh lùng.


"Không phải..." Lý Ngôn Dụ nghe thấy chính giọng nói của mình cũng khô khốc, cô chẳng muốn nói thêm gì nữa mà chỉ nói: "Xin lỗi."


Thế nhưng anh vẫn cố chấp truy hỏi: "Vậy rốt cuộc là tại sao?"


"Chẳng phải vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?" Lý Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn anh, cô chợt nhận ra giọng nói của mình có phần không ổn nên bổ sung thêm: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."


Chưa đầy một giây, cánh tay của cô bỗng ấm lên, cô quay đầu lại thì nhìn thấy phù dâu Lý Ân đã khoác lấy tay cô.


"Cô ổn chứ? Sao nhìn sắc mặt của cô tệ thế?"


Lý Ngôn Dụ vội vàng lắc đầu, cô cố nặn ra một nụ cười cảm kích.


"Chúng ta đi cùng nhau đi."


Lúc này cô mới sực nhớ ra hôn lễ đã đến phần tung hoa cưới rồi, cô cố tình không quan tâm đến ánh mắt như xuyên thấu phía sau lưng mình, sau đó nhanh chân bước theo hai phù dâu khác.


Sau lễ cưới, mọi người bận rộn tới tận chín giờ tối mới lần lượt tản đi.


Triệu Hiểu mệt đến mức gần như đứng không nổi, ngay cả lớp trang điểm cũng chẳng buồn tẩy, Lý Ngôn Dụ đóng gói mọi thứ cần mang đi, rửa tay sạch sẽ rồi xách túi chuẩn bị rời khỏi lễ cưới.


"Bây giờ cậu về khách sạn à?" Triệu Hiểu chống tay ngồi dậy.


Lý Ngôn Dụ ngồi xuống: "Mình muốn ghé qua đại học Tây một chút."


"Ôi, mình mệt quá, không đi cùng cậu được đâu." Triệu Hiểu thở dài một hơi, cô ấy ngừng lại vài giây rồi bỗng bật cười mập mờ, đổi giọng trêu chọc: "Tối qua cậu bỏ đi sớm như vậy, hai người nói chuyện sao rồi?"


"Hai người nào?" Lý Ngôn Dụ ngẩn ra: "Ai cơ?"


Triệu Hiểu không vui: "Hứ, cậu đừng giả ngây nữa, còn ai vào đây nữa, Chu Ý chứ ai."


Lý Ngôn Dụ lắc đầu: "Không có, hôm qua mình về khách sạn rồi ngủ luôn."


"Không thể nào!" Triệu Hiểu ngập ngừng, cô ấy không thể tin nổi: "Tối qua cậu vừa ra ngoài thì anh ấy cũng lập tức đuổi theo mà, hai người không gặp nhau sao?"


Triệu Hiểu vừa nói xong thì màn hình điện thoại của cô ấy sáng lên, có tin nhắn mới đến.


"Chắc không phải tìm mình đâu."


Cho dù là tìm cô ấy thì tám chín phần cũng là để chúc mừng đám cưới.


Triệu Hiểu tỏ vẻ suy tư, cô ấy ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Không thể thế được... Vậy hai người nhắn tin với nhau thế nào rồi?"


"Anh ấy chưa kết bạn với mình mà." Lý Ngôn Dụ cười nhạt.


Triệu Hiểu sững người: "Cái gì? Anh ấy làm màu làm mè như thế làm gì hả, chẳng lẽ... anh ấy có bệnh gì không tiện nói à?"


"Ý của cậu là gì?"


"Mình nói là... đàn ông bình thường thì ai lại đi từ chối cậu chứ?"


Triệu Hiểu cảm thấy cô ấy nói như thế thì vẫn còn khách quan lắm.


Lý Ngôn Dụ đúng kiểu là đóa hoa nở nơi góc tường, vẻ ngoài dịu dàng rạng rỡ, mặc dù tính cách hơi lạnh lùng nhưng nét đẹp thì lại nghiêng về hướng quyến rũ ngọt ngào, cô có dáng người cao, eo thon chân dài, thật sự không có điểm nào để bắt bẻ.


Từ thời đại học thì người theo đuổi cô đã xếp hàng dài từ ký túc xá đến tận công trường rồi, huống chi sau này đi làm có kinh tế rồi thì chỉ cần cô chải chuốt trang điểm lên đôi chút là đã khiến người ta phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần, dung mạo này chẳng khác gì giai nhân trong tranh bước ra, khiến người ta không thể rời mắt.


Ai mà nỡ từ chối Lý Ngôn Dụ cơ chứ?


Triệu Hiểu vừa mở điện thoại vừa nói, cô ấy xem xong tin nhắn thì bỗng bật cười thích thú: "Anh cả họ này của mình đúng là biết làm giá mà, nhưng cậu đừng bận tâm, mình thấy rõ ràng là anh ấy đang cố tình thả thính cậu đấy."


Lý Ngôn Dụ hỏi: "Sao cậu biết?"


Triệu Hiểu đảo mắt một vòng rồi nói: "Cậu nghĩ mà xem, hồi đại học ngày nào anh ấy cũng chạy theo sau lưng cậu, không thể nào chỉ mới mấy năm không gặp mà tính tình hoàn toàn thay đổi được."


Lý Ngôn Dụ nói: "Tình cảm mà, thay đổi cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao cũng đã mấy năm trôi qua rồi mà."


Triệu Hiểu không trả lời câu này mà chuyển chủ đề: "Thế thì rốt cuộc thì năm đó hai người chia tay vì lý do gì thế?"


Lý Ngôn Dụ im lặng không nói.


"Dù sao thì cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, cứ để anh ấy làm giá đi, lùi một bước mà suy nghĩ thì bên ngoài kia thiếu gì đàn ông, đúng không? Chỉ tối qua thôi mà đã có ba người hỏi mình về cậu rồi, cậu cứ đợi đấy, rồi sẽ đến lượt anh ấy sốt ruột cho mà xem."


Lý Ngôn Dụ bật cười, nhưng cô vẫn tỏ vẻ không tin.


"Thật mà! Cái anh chàng Cố Vân đó là sốt sắng nhất, cứ liên tục hỏi mình là cậu thích mẫu người đàn ông như thế nào."


"Mình thích kiểu người có thể phun lửa ấy."


Hai người lại tán dóc đủ thứ chuyện trên đời, hồi lâu sau Triệu Hiểu mới đổi giọng, ngón tay vô thức miết lên đùi rồi lẩm bẩm than thở: "Không hiểu Chu Ý đang làm gì nữa? Thật sự anh ấy có bệnh gì à?"


Lý Ngôn Dụ nói đùa theo: "Nhỏ nhen, thù dai cũng tính là bệnh đấy."


"Nếu cậu còn định đi dạo thì giờ đi luôn đi." Triệu Hiểu căn dặn: "Đừng về muộn quá nhé."


Ra khỏi khách sạn, Lý Ngôn Dụ siết chặt áo khoác, lời của Triệu Hiểu vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô.


Thật ra sau khi đi làm thì cô cũng từng nghĩ đến chuyện yêu đương, công việc đã ổn định thì chẳng còn gì quá cấp bách nữa, đáng ra cô có thể thong thả cảm nhận một khía cạnh khác của cuộc sống, nhưng đúng là cô chưa gặp được ai khiến cô muốn tìm hiểu.


Không yêu đương cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô, thời gian cứ thế trôi qua, không quá nhanh cũng không quá chậm.


Trời đã tối hẳn, Lý Ngôn Dụ gọi một chiếc xe rồi đến thẳng đại học Tây.


Đêm đen dày đặc, không khí lặng lẽ được một hương hoa không biết tên bao phủ, mùi hương ấy như tấm tơ lưới mềm mại đan xen vào nhau, gom góp mọi ngọt ngào còn sót lại.


Bên ngoài cổng trường, vẫn còn có vài sinh viên mang dáng vẻ thanh xuân non nớt lững thững đi dạo,  Lý Ngôn Dụ cũng bước theo dòng người, cô chẳng đi đâu cụ thể mà chỉ ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất chợt cô nhìn thấy biển hiệu của quán "Lẩu Như Ý, Mì Lòng Cay" vẫn còn sáng đèn, cô dừng lại trước cửa quán rồi bất giác thất thần.


Ở Tây Thị, kiểu quán mì lòng cay như như thế này thì đâu mà chẳng có, nhưng nơi này vừa rẻ vừa nhiều, lại còn ở gần trường học, quan trọng nhất là tồn tại được lâu, thế nên sinh viên hay đến đây nhiều hơn những chỗ khác. Thậm chí có khi cả phòng ký túc xá của cô đã từng họp mặt tại đây, cô và Chu Ý cũng từng tình cờ gặp nhau ở nơi này.


Không ngờ vào thời điểm đặc biệt như thế này mà quán vẫn còn hoạt động.


Nghĩ đến đó thì bụng của cô cũng bắt đầu réo lên, trong tiệc cưới cô chẳng ăn được mấy miếng, suốt cả ngày lại bận rộn tất tả ngược xuôi, bây giờ mới cảm thấy bụng đói cồn cào, thế là cô đẩy cửa bước vào.


Quá giờ ăn nên trong quán chẳng có mấy người, ông chủ đứng trước nồi nước lèo đang sôi ùng ục, vừa canh nồi vừa trò chuyện rôm rả với khách hàng.


Thấy cô bước vào, ông chủ niềm nở chào hỏi: "Cô cứ chọn chỗ ngồi thoải mái nhé, muốn ăn gì thì nhìn trên tường có ghi đấy."


Lý Ngôn Dụ gật đầu, cô vô thức bước nhanh hơn vài bước, nhưng chỉ được hai bước thì bước chân của cô chậm lại.


Bởi vì đúng lúc này người đang nói chuyện với ông chủ quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt của người đó từ bình thản bỗng chuyển sang sâu thẳm khiến cả người cô lập tức căng thẳng.


Là Chu Ý.


"Cô gái, cứ ngồi thoải mái đi." Ông chủ nhìn thấy cô đứng yên không nhúc nhích thì tưởng cô đang ái ngại.


Lý Ngôn Dụ khẽ gật đầu, cô định ngồi xuống chỗ gần nhất, nhưng còn chưa kịp đặt túi xuống thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên cách đó không xa: "Ngồi sang đây đi."


"Cậu quen cô ấy à?" Ông chủ quay sang hỏi Chu Ý.


"Ừm." Chu Ý liếc nhìn Lý Ngôn Dụ một cái rồi cất giọng thản nhiên.


"Bạn gái của cậu hả?" Ông chủ mỉm cười, thấy anh không trả lời thì đổi sang hỏi: "Cô muốn ăn gì thế?"


Lý Ngôn Dụ đành phải bước sang rồi ngồi xuống đối diện anh, cô ngẩng đầu nhìn thực đơn dán trên tường, gượng gạo hỏi: "Trùng hợp thật, ăn gì bây giờ nhỉ?"


"Còn hỏi nữa à?" Chu Ý cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai.


Lý Ngôn Dụ buộc phải thu ánh mắt về, quay sang nói với ông chủ: "Cho hai tô mì lòng cay, cay vừa thôi ạ, một tô nhiều ngò, một tô không ngò."


"Được." Ông chủ liếc nhìn hai người họ, thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng nên cũng không nói gì thêm.


Cả hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói câu nào, bầu không khí hoàn toàn khác với những ngày xưa cũ.


Không lâu sau, ông chủ mang hai tô mì lòng bò nóng hổi đặt lên bàn, động tác thuần thục, tô có nhiều ngò đặt trước mặt Chu Ý, tô không ngò đặt trước mặt Lý Ngôn Dụ.


"Cảm ơn."


Lý Ngôn Dụ nhìn lướt qua, lặng lẽ đổi vị trí hai tô mì, sau đó cô không nói gì thêm mà cầm đũa bắt đầu ăn, Chu Ý cũng chẳng nói câu nào, vẻ mặt của anh cũng không có biểu cảm gì, anh cũng bắt đầu dùng bữa.


Ba người ở trong cùng một không gian mà không ai mở miệng, sự im lặng này dần trở nên ngột ngạt và kỳ lạ.


Ông chủ vừa lau bàn vừa liếc nhìn đôi "tình nhân trẻ", hồi lâu sau cuối cùng ông ấy cũng không nhịn được nữa nên đành hỏi: "Cậu Chu này, lần này sao cậu không ăn ngò nữa thế?"


Lý Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn Chu Ý một cái, "lần này" nghĩa là sao?


Rõ ràng trước kia anh chưa từng ăn ngò mà.


Chu Ý nói: "Mùi không quen."


Ông chủ khó hiểu lắc đầu, lần nào đến cũng bảo cho nhiều ngò, hóa ra không phải do thích ăn ngò à.


Vậy lúc trước còn cố mà ăn làm gì chứ?


Lý Ngôn Dụ thầm nghĩ có lẽ đây chính là tác dụng của thời gian, con người là thứ thay đổi không ngừng, từ khẩu vị, thói quen, sở thích đến cả tính tình... tất cả đều có thể thay đổi thành một người khác.


"Khi nào em về?" Chu Ý hỏi, anh cũng chẳng buồn liếc nhìn cô.


"Tối mai." Lý Ngôn Dụ trả lời.


Chu Ý ăn được nửa chừng thì lấy điện thoại ra rồi quét mã thanh toán, Lý Ngôn Dụ hơi khó chịu: "Hay là để tôi mời đi."


Cô vẫn còn nhớ món tiền xe hôm trước.


"Lần sau mời tôi ăn một bữa nữa là được." Chu Ý nói, giọng nói của anh không giống đang nói đùa.


"Hả?"


Giọng của anh đanh lại: "Còn cả tiền xe nữa, đừng nói em định quỵt của tôi đấy nhé?"


Lý Ngôn Dụ nắm chặt giấy ăn trong tay, cô vo tròn lại rồi ném vào thùng rác: "Vậy anh thêm wechat của tôi đi, tôi chuyển khoản luôn cho nhanh."


"À, thì ra là em đợi chuyện này à." Đột nhiên Chu Ý bật cười, nghiêng người dựa lưng vào ghế: "Nói tới nói lui, chẳng phải em chỉ muốn kết bạn với tôi thôi sao."


Lý Ngôn Dụ không nói gì, cô chỉ cảm thấy hình như anh bị điên rồi, nói chuyện với kiểu người này, bất kể là logic đúng hay sai thì anh cũng sẽ tìm cách công kích cô cho bằng được.


Thật vô vị mà.


Cô cúi đầu ăn tiếp, không còn muốn nói thêm lời nào với anh nữa.


Trong ký ức của cô, vốn dĩ hương vị của quán mì lẩu này rất ngon, nhưng không hiểu tại sao lúc này ăn vào lại thấy mặn và cay đến khó chịu, môi của cô tê rát, dạ dày cũng bắt đầu không chịu nổi nữa.


Chưa đến năm phút, Lý Ngôn Dụ đã phải dồn hết mọi giác quan để cảm nhận cơn bỏng rát đang dâng trào trong dạ dày, cùng với từng giọt mồ hôi đang rịn ra sau lưng.


"Ông chủ, cho tôi xin thêm một bát nước luộc mì." Chu Ý gọi lớn.


Đương nhiên Lý Ngôn Dụ không nghĩ rằng Chu Ý gọi nước dùng là vì cô, cho nên cô cũng nói thêm một câu: "Cho hai bát."


Khi bát nước dùng được mang lên, cô dùng nó để tráng lại mì rồi ăn tiếp, lúc này cô mới cảm thấy khẩu vị hợp hơn.


Hồi lâu sau có một loạt tiếng bước chân ồn ào vang lên, có vài sinh viên tay cầm điện thoại bước vào, miệng lẩm bẩm như đang livestream.


Mấy sinh viên đó chọn bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, một cô gái tóc nhuộm vàng đang đọc tin nhắn trong phòng livestream: "Bảo host quay điện thoại lại phía sau chút đi, hình như sau lưng có anh chàng đẹp trai kìa, cho chúng tôi xem với nào!"


Vừa đọc xong thì cô gái lập tức xoay camera về phía Chu Ý, ánh mắt của cả nhóm đồng loạt đổ dồn lên người anh.


"Ôi trời, đúng là trai đẹp thật!"


Một cô gái tóc ngắn trang điểm đậm vừa nhai kẹo cao su vừa cười ranh mãnh.


Cô gái tóc vàng thấy như thế bèn lớn tiếng nói: "Các anh chị em ơi, muốn xin thông tin của anh đẹp trai thì nhanh tay gõ số một đi nào! Để tôi thấy tình yêu của mọi người nào!"


Lý Ngôn Dụ quay đầu lại liếc nhìn thì thấy ở góc trái màn hình điện thoại là một dãy số 1111111 hiện ra dày đặc, cô lại liếc sang nét mặt của Chu Ý, ừm, vẻ mặt của anh hoàn toàn vô cảm.


Cô gái tóc vàng cất giọng lanh lảnh: "Cảm ơn anh chị em đã tặng hoả tiễn nha, Tiểu Dao sẽ lập tức quẩy vì mọi người đây!!!"


Cả nhóm sinh viên nói cười rôm rả như chỗ không người, chốc lát sau, cô gái tóc vàng tên là Tiểu Dao bắt đầu lặp đi lặp lại câu "Cảm ơn mọi người vì quả hoả tiễn nha!"


Chẳng mấy chốc, Tiểu Dao cầm gậy selfie đi thẳng tới trước mặt Chu Ý, hướng ống kính về phía anh rồi giả vờ e thẹn hỏi: "Anh gì ơi, cho hỏi có phải anh là sinh viên đại học Tây không ạ?"


"Không phải." Chu Ý vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng.


Anh bắt đầu có vẻ mất kiên nhẫn, ngay lập tức Lý Ngôn Dụ đã nhận ra, cũng đúng thôi, đột nhiên bị người lạ không nói câu nào đã dí camera sát mặt thì ai mà không khó chịu?


Quá thiếu tôn trọng ranh giới riêng tư rồi.


Tiểu Dao nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh thì trở nên lúng túng, cô ấy vội vàng đổi đề tài: "À, không sao, thế... anh có thể cho em xin wechat được không ạ?"


Lý Ngôn Dụ lặng lẽ quan sát, cô nhìn thấy bát nước dùng của anh vẫn chưa hề động tới, rồi bất chợt cô bắt gặp ánh mắt bình thản của Chu Ý đang nhìn cô.


Rõ ràng ánh mắt đó là đang chuyển họa sang người khác, trực tiếp đem rắc rối đẩy sang cho cô, bản thân anh không muốn từ chối thì đẩy cho cô ra mặt để cô thay anh làm kẻ xấu.


Quả nhiên Tiểu Dao lập tức quay sang hỏi cô: "Chị ơi, đây là bạn trai của chị à? Nếu không thì chị cho em hỏi em có thể thêm wechat của anh ấy được không ạ?"


"Không phải." Lý Ngôn Dụ mỉm cười với ống kính camera vừa chuyển hướng sang mình: "Nhưng anh ấy không tiện cho wechat đâu, thôi đi nhé."


Lập tức Tiểu Dao tò mò hỏi: "Sao lại không tiện ạ? Có thể chia sẻ với người hâm mộ của chúng em không?"


"Thì... không tiện thôi." Lý Ngôn Dụ lúng túng nói.


"Cụ thể là không tiện chỗ nào thế ạ?" Tiểu Dao truy hỏi tới cùng.


"Có bệnh... khó nói."


Ngay lập tức bầu không khí trong quán đông cứng lại.


Tiểu Dao tròn xoe mắt, như thể trong đầu vừa tự vẽ ra cả một câu chuyện kịch tính, cô ấy không ngờ người trước mặt lại thẳng thắn đến mức này, nói đâu ra đấy làm cô ấy đơ người không kịp phản ứng.


Cô ấy đành quay trở lại chỗ ngồi, lúng túng lặp lại lời nói của Lý Ngôn Dụ: "Anh chị em ơi, xin lỗi nhé, anh đẹp trai có bệnh khó nói, mình đừng chạm vào nỗi đau của người ta nữa nha!"


Câu này vừa dứt thì Chu Ý đã đưa tay ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn gần bên phía Lý Ngôn Dụ, giọng nói của anh trầm thấp: "Tôi bị bệnh gì hả?"


Lý Ngôn Dụ không trả lời, cô chỉ đẩy bát mì ra rồi cầm túi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.


Khi đi ngang qua ông chủ, cô còn mỉm cười thân thiện chảo tạm biệt ông ấy, đổi lại là một ánh mắt đầy ẩn ý từ ông chủ, dường như ánh mắt đó đang nói: "Có bệnh thì đi chữa đi, đừng làm khổ người ta nữa."


Bệnh gì à?


Đương nhiên là tính toán, nhỏ nhen, hay để bụng rồi.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo