Cạm Bẫy Tình Yêu - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Edit: Hiểu Yên


Cô gái đó vừa nhận ra ý tứ trong câu nói này thì gương mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ liếc nhìn Chu Ý một cái, nhưng ánh mắt của anh dường như đang dừng lại ở một nơi khác.


Trò chơi tiếp tục diễn ra, nhanh chóng chơi thêm bảy tám vòng nữa, những người bị chỉ định đều là người lạ, bất kể là bắt đầu với chủ đề gì thì cuối cùng cũng sẽ trượt sang những câu chuyện mang màu sắc ẩn dụ nhạy cảm, Lý Ngôn Dụ chỉ lặng lẽ uống từng ngụm bia nhỏ, cô im lặng ngồi một bên xem náo nhiệt.


Nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của cô lại bị kéo trở về thực tại.


Bởi vì chai bia lại một lần nữa quay trúng Chu Ý.


Lần này người giành quyền đặt câu hỏi là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, cô ấy chen qua đám đông rồi bước vào giữa vòng tròn, sau đó nhìn thẳng vào Chu Ý: "Bây giờ nếu kêu anh nói một câu với người mà anh thích thì anh sẽ nói gì?"


Có mấy người đàn ông bắt đầu huýt sáo, mỉa mai cô ấy vì đã phí mất một cơ hội hiếm hoi.


Chu Ý không hề do dự, anh lập tức buột miệng thốt ra: "180."


"Gì cơ?" Đột nhiên La Thanh như sực nhớ ra điều gì đó, anh ấy đập mạnh vào trán mình một cái rồi nhếch mép cười giễu cợt: "Đúng là đàn ông, chỉ cần cao tới một mét tám thì dù có chết rồi, trên bia mộ cũng phải khắc dòng chữ cao một mét tám."


Chu Ý phản pháo ngay: "Vậy nên em chưa bao giờ dám nhắc tới chiều cao của mình có đúng không?"


La Thanh cao một mét bảy mươi lăm lập tức cụp tai xuống, không nói nên lời.


Lý Ngôn Dụ biết rõ "180" không phải nói về chiều cao, bởi vì hồi học lớp mười hai thì Chu Ý đã cao tới một mét tám mươi lăm rồi. Nhưng lúc này trong đầu Lý Ngôn Dụ chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô chỉ thấp thỏm suy nghĩ một điều... thì ra anh đã có người mình thích rồi.


"Hay là... 180mm?" Có chàng trai đeo kính gọng đen nói chen vào.


Chu Ý liếc nhìn anh ta một cái rồi cười nhạt: "Đừng có nói linh tinh, ở đây còn có con gái đấy."


Triệu Hiểu lập tức chen vào, cô ấy cố gắng đổi chủ đề: "180 thì có gì đâu, Lý Ngôn Dụ mang giày cao gót năm phân thì cũng cáo gần bằng như vậy rồi."


Cố Vân nãy giờ im lặng bất chợt hào hứng hẳn lên, anh ta nhìn chằm chằm Lý Ngôn Dụ rồi tìm cớ bắt chuyện: "Vậy à? Thế cô cao bao nhiêu?"


Chiều cao thực tế của Lý Ngôn Dụ là một mét bảy nhưng vì Triệu Hiểu đã nói trước như vậy rồi, thế nên Lý Ngôn Dụ đành thuận theo, cô nói:  "Một mét bảy mươi lăm."


Có người xung quanh hít sâu một hơi, vì thực sự trông cô còn cao hơn thế, vóc dáng cân đối, tỷ lệ cơ thể quá hoàn hảo.


Đôi mắt của Cố Vân lập tức sáng rỡ, anh ta nghiêng người về phía cô, mỉm cười nói: "Tôi cũng cao một mét bảy mươi lăm này, nhìn hai chúng ta đúng là ngang nhau thật, có duyên ghê nhỉ."


Có người không nhịn được nữa, phì cười vạch trần anh ta: "Cậu đừng có nói phét, cậu đứng trước mặt người ta trông cứ như con bọ ngựa vậy."


Đám đông lập tức nhao nhao, hô hào hai người họ đứng dậy so chiều cao, mặt mũi của Cố Vân hơi tái lại nhưng vẫn vung tay mạnh miệng nói: "So thì so!"


Thế là Lý Ngôn Dụ đang mang giày đế bệt đứng dậy, vào khoảnh khắc đó cô liếc mắt nhìn thấy đỉnh đầu có phần mỏng manh của Cố Vân, anh ta thấp hơn cô ít nhất một cái trán.


Cả nhóm người chứng kiến đều đồng loạt rơi vào một thoáng im lặng ngượng ngùng.


La Thanh gần như cuộn tròn người lại mà cười, vừa khoa trương vừa chắc nịch tuyên bố: "Biết thế nào là tự vả không hả? Đây chính là tự vả đấy! Chắc chắn cậu không cao một mét bảy lăm đâu, cùng lắm là một mét bảy mươi hai thôi."


Lý Ngôn Dụ cao đúng một mét bảy mươi đã hoàn toàn cạn lời, còn Cố Vân thì hoàn toàn cười không nổi nữa.


Triệu Hiểu mắc cái tật hay xấu hổ thay người khác nên hơi ngập ngừng nhìn về phía Cố Vân, cô ấy cố gắng tìm cách cứu vãn: "Lý Ngôn Dụ có tóc bồng bềnh nên nhìn cao hơn, còn anh thì tóc mỏng quá nên đương nhiên nhìn anh sẽ thấp đi, mà nhìn tổng thể thì cũng không chênh lệch mấy đâu."


Sắc mặt của Cố Vân lập tức biến đổi như bảng màu, khi thì tái xanh khi thì tái xám, lúc lại tím bầm.


Mọi người nhanh chóng quay lại với bầu không khí của trò chơi thật hay thách, chai bia lại được đặt giữa vòng tròn rồi lại bắt đầu xoay.


Không thể tin nổi... một lần nữa nó lại chỉ về phía Chu Ý, thật không biết nên gọi anh là người may mắn hay là người xui xẻo nữa.


Người đàn ông ngồi cạnh Chu Ý lập tức giơ tay giành quyền hỏi, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn sang phía họ.


Anh ta dán mắt nhìn vào mặt Chu Ý, giọng điệu đầy ẩn ý: "Không có gì khó đâu, tôi hỏi thay các chị em thôi, lần đầu của cậu là năm bao nhiêu tuổi?"


Nét mặt của Chu Ý không đổi, anh lạnh nhạt đáp: "Tôi chọn thử thách."


La Thanh rút ngẫu nhiên một lá bài hình phạt rồi giả vờ làm ra vẻ trang trọng, sau đó anh ấy lớn tiếng đọc: "Hãy chọn một người khác giới đang có mặt tại đây rồi yêu cầu người đó hôn mình một cái."


Không khí bỗng nóng hẳn lên, ánh mắt mọi người lập tức sáng rỡ, ai nấy đều lộ rõ vẻ mong chờ như sắp được xem kịch hay.


Về phần các cô gái, có người đã bắt đầu đoán già đoán non, có người thì tỏ ra căng thẳng thấp thỏm.


Triệu Hiểu liếc nhìn giữa Chu Ý và Lý Ngôn Dụ rồi mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó cô ấy nhẹ giọng thúc giục: "Nhanh đi nào, đừng để mọi người phải đợi lâu."


Chu Ý ngồi thẳng dậy, anh vừa vươn tay định lấy lá bài hình phạt từ tay La Thanh thì có một bàn tay trắng muốt, ngón tay thon dài đột ngột vươn ra, bàn tay đó nhanh hơn một bước đã giật lấy lá bài.


Chu Ý khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là anh nhìn thấy được vạt áo màu champagne, rồi sau đó mới thấy được khuôn mặt xinh đẹp đến mức xa cách của Lý Ngôn Dụ.


Cô đứng thẳng dậy, ánh mắt khẽ liếc nhìn qua lá bài một cái rồi sau đó thản nhiên nhét vào túi áo, giọng nói điềm tĩnh: "Để tôi đi."


Triệu Hiểu là người đầu tiên reo lên: "Cậu đến đi! Mời cậu, mời cậu!!!"


"Wow!!!"


"Chuyện gì đây, lần này chúng ta không phải bỏ tiền mà vẫn được xem kịch thật á?"


"Quá đỉnh! Chị đẹp không nhiều lời, ra tay một cái là dứt khoát luôn!!!"


Không khí trong phòng lập tức bùng nổ. Cả đám người nhốn nháo hò reo, tiếng cười đan xen với những ánh mắt đầy hào hứng, nhưng lẫn trong đó cũng không thiếu những ánh nhìn phức tạp và tràn đầy tò mò.


Trong tiểu thuyết và phim ảnh thường có những chi tiết quá quen thuộc như sau khi hai nhân vật chính uống rượu rồi mất kiểm soát, ví dụ như nam chính và nữ chính vốn chẳng có gì liên quan gì với nhau, nhưng chỉ vì vài ly bia thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là mối quan hệ đột ngột dính chặt vào nhau rồi tạo nên hàng loạt khúc mắc và dây dưa để mở màn cho một câu chuyện dài.


Thế nhưng trong hiện thực thì xác suất để xảy ra chuyện như thế gần như bằng không.


Lý do là vì sau khi uống quá chén xong, về cơ bản thì sinh lý cơ thể của đàn ông sẽ không... "lên nổi", cho nên chẳng có cách nào phát sinh quan hệ được, hơn nữa còn có một lý do khác chính là trước khi người trưởng thành ngồi vào bàn rượu thì đã ngầm xác định rõ trong lòng, ở đây có người mình muốn xảy ra quan hệ hay không, vì thế cho nên căn bản không thể có chuyện ngộ nhỡ hay nhầm lẫn mà lên giường với một ai đó.


Tối nay, Lý Ngôn Dụ đã uống ba chai bia, đúng, ở đây cô có... có người mình không thể để người khác chạm vào được.


Dĩ nhiên cụm từ "say rượu loạn tính" ở đây chỉ là một phép so sánh cho tình huống hiện tại, chứ không phải thực sự muốn nói đến loại chuyện đó. Nhưng bản chất của cả hai hành động này đều là giả vờ say, giả vờ điên, hai hành động đó đều giống nhau cả thôi.


Lý Ngôn Dụ hít sâu một hơi rồi tiến về phía Chu Ý hai bước.


Dường như mọi âm thanh xung quanh cũng im lặng đi, cô nghe thấy rõ tiếng giày của mình gõ nhịp trên mặt đất, thanh âm giòn tan vang vọng, nhịp tim cũng theo đó mà đập thình thịch, đập cuồng loạn.


Cô dừng lại trước mặt anh nhưng né tránh ánh mắt anh, sau đó cô cúi người xuống, giữa những tiếng hò reo vang trời, cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh rồi in lên má anh một nụ hôn, để lại một dấu son đỏ rực chói mắt.


Hương thơm trên người anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, phảng phất mùi hoa gừng nhè nhẹ, thanh mát mà sạch sẽ, không hề có chút xâm lấn nào của tạp chất.


Hôn xong, cô không dám nhìn mặt anh, cô lập tức đứng thẳng dậy rồi quay sang cười nói với mọi người: "Hôm qua tôi đến khá muộn nên không được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay lại uống hơi nhiều, tôi xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ với nhau đi nhé."


Khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng KTV, Lý Ngôn Dụ còn liếc mắt nhìn lần cuối cùng, cô nhìn thấy sắc mặt của Chu Ý cực kỳ khó coi.


Anh đang tức giận.


Nhưng chẳng sao cả, vì gần như cô đã co giò bỏ chạy ra khỏi KTV, sau đó cô nhảy vọt lên một chiếc taxi, cảm giác ấm áp mơ hồ vẫn còn vương trên môi khiến cả khuôn mặt cô bắt đầu dần trở nên tê dại.


Suốt dọc đường đi mà cô cứ lật đi lật lại tấm thẻ hình phạt kia, rõ ràng trên đó có viết mấy chữ to: "Hát to bài Vận May Đến trước mặt mọi người."


Phải rồi, La Thanh vì muốn chơi khăm Chu Ý mà nói dối, còn Lý Ngôn Dụ thì cũng... nói dối theo.


La Thanh nói dối là để làm khó Chu Ý, còn cô thì sao... đơn giản là cô không chịu được cảnh chứng kiến người khác hôn anh.


Có lẽ dưới tác dụng của men say mà con người sẽ đến gần với trái tim của mình hơn, dễ dàng sống thật với lòng mình hơn, cho nên khi nghe La Thanh đọc to từng chữ một: "Chọn một người khác giới trong phòng, yêu cầu người đó hôn mình một cái", khoảnh khắc đó trái tim của cô như muốn ngừng đập.


Bởi vì cô không thể, cô tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người khác thân mật với anh, dù chỉ là trong một trò chơi.


Thế nên lúc đó cô đã không hề suy nghĩ, cô đã đứng bật dậy, đến khi lấy được tấm thẻ và nhìn thấy dòng chữ thật viết trên đó, thậm chí cô còn cảm thấy hơi thất vọng.


Nhưng cô vẫn bình tĩnh nhét tấm thẻ vào túi rồi điềm nhiên bước lên phía trước, làm việc mà trái tim cô muốn làm.


Gió đêm quấn quýt hôn lên gò má cô, cô rút điện thoại ra rồi lướt mở danh sách bạn bè, vẫn chẳng thấy thông báo chấp nhận lời mời kết bạn nào từ anh.


Thật ra điều khiến cô tò mò nhất là con số "180" mà Chu Ý từng nói, rốt cuộc con số này có ý nghĩa gì?


Anh muốn nói câu đó với ai?


Người con gái mà anh thích trông như thế nào?


Họ đã quen nhau ra sao?


Và... cô ấy, có lẽ cũng thích anh, đúng không?


Lý Ngôn Dụ thuần thục chuyển sang tài khoản phụ trên WeChat, thành thạo mở trang cá nhân của anh rồi sau đó lướt xem kỹ càng từng bài đăng một, cô không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào dù là nhỏ nhất.


Thế nhưng, bạn bè trong vòng bạn bè của anh rất ít, cô đã xem qua từng bài đăng của anh rất nhiều lần, phần lớn chỉ là ảnh hoạt động hay các đường link quảng bá của công ty anh mà thôi.


Bài mới nhất mà anh đăng là từ hai tháng trước, đó là ảnh đính hôn của La Thanh và Triệu Hiểu. Trong ảnh anh đứng ở rìa đám đông, khẽ mỉm cười nhìn vào ống kính, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy dáng hình của anh, các đường cắt may tinh tế như ánh trăng sáng xuyên qua những tầng mây, khiến anh trở nên nổi bật một cách bất quy tắc trong cả khung hình.


Cách đây bốn năm, sau khi hoàn toàn mất liên lạc với anh, Lý Ngôn Dụ đã lập riêng một tài khoản phụ chỉ để kết bạn với anh. Cô lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè của anh, chưa từng nhắn một tin nào, cũng chẳng bao giờ thả tim hay bình luận gì vào các bài đăng của anh, như thế sự tồn tại của cô rất vô hình, cô chỉ âm thầm dõi theo anh.


Nói ra thì đúng là cô có chút... thấp hèn.


Về đến khách sạn, Lý Ngôn Dụ nhanh chóng rửa mặt, tẩy trang rồi đổ người xuống giường.


Cô bất chợt nhớ lại có lần cô chơi Thật hay thách với bạn bè, có một người theo đuổi cô từng dò hỏi: "Cô có từng trải qua mối tình nào không thể quên chưa?"


Lý Ngôn Dụ đã quên mình trả lời câu hỏi đó thế nào rồi, vì nếu suy xét kỹ lưỡng thì chuyện của cô còn không thể tính là yêu nhau đúng không?


Nếu chưa từng chính thức nói lời "chúng ta ở bên nhau nhé", vậy thì có được tính là yêu nhau không?


Mặc dù với Chu Ý thì họ cũng từng làm nhiều chuyện giống như một cặp tình nhân thực thụ.


Nhưng khi câu hỏi này vừa được thốt ra thì có rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt tràn vào tâm trí cô, chúng nhanh chóng bung nở rồi lắp ghép thành toàn cảnh của lần cuối cùng họ gặp nhau trong quá khứ.


Không biết bao nhiêu lần, cô choàng tỉnh từ những giấc mộng giữa đêm khuya, mà trong mộng thì cô luôn nhìn thấy cảnh tượng đó.


Đó là vào năm ba đại học, khi Chu Ý quay về nước từ chương trình trao đổi sinh viên, dưới tán cây ngô đồng trước cổng Đại học Tây, trời đêm nổi gió khiến lá cây xào xạc lay động, ánh đèn đường bị gió thổi đến mức run rẩy lên từng hồi.


Người qua kẻ lại tấp nập, có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ liếc nhìn về phía họ, Lý Ngôn Dụ không nhớ rõ vẻ mặt của mình lúc đó thế nào, cô chỉ nhớ mình đang đứng đối mặt với Chu Ý.


"À, thì ra là em thích người khác rồi sao?" Chu Ý bật cười lạnh rồi hỏi cô: "Là do anh tự mình đa tình sao?"


Lý Ngôn Dụ không đáp, cô chỉ thấy trong lòng mình vô cùng mỏi mệt, khi một người dấn thân vào yêu hận mãnh liệt, điều đầu tiên người đó cảm nhận được chính là sự mệt mỏi, mà đối với cô thì sự mệt mỏi đó đã quá đỗi quen thuộc, đã chất đầy khắp cuộc sống của cô rồi.


Trong thế giới của cô thì sự mệt mỏi hiện hữu khắp mọi nơi, còn thế giới của anh không giống như thế, cho nên anh không thể hiểu, nhưng cô cũng không mong anh phải hiểu, cô chỉ muốn nặn hết mọi thứ ra như nặn một khối máu bầm, đẩy hết tất thảy uất nghẹn và kiệt quệ trong lồng ngực ra ngoài.


"Em giỏi thật đấy, quả nhiên em rất giỏi, biết cách làm tổn thương người khác rồi." Chu Ý nâng cao giọng cố làm ra vẻ chế nhạo, nhưng trong đôi mắt của anh lại tràn đầy yếu đuối và thất vọng.


Lý Ngôn Dụ không dỗ dành anh, cô chỉ thở dài đầy mỏi mệt, cô cảm thấy có thứ gì đó đang cuộn trào trong lồng ngực mình, nhưng mà cô không đè nén nổi, thứ đó dâng ngược đến tận hốc mắt.


"Vậy là hết thật rồi." Chu Ý khẽ gật đầu, yết hầu của anh khẽ chuyển động,  giống như anh đang cố hạ quyết tâm nhưng vẫn khó lòng tin nổi: "Em thích người khác thật rồi sao? Nếu bây giờ em thừa nhận thì anh sẽ lập tức rời đi."


Anh đang mềm lòng, anh đang đợi một bậc thang để bước xuống, anh gấp gáp tìm lối thoát cho lòng tự trọng của mình.


"Phải."


Nhưng cô không cho anh bậc thang ấy, cũng như chẳng để lại cho mình một chút hy vọng nào.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh lập tức buông tay ra, giống như đã chạm vào thứ gì bỏng rát, anh kinh hoàng lùi lại hai bước.


Rất lâu sau, Lý Ngôn Dụ mới nhìn thấy anh khẽ gật đầu rồi nghiến răng nói ra một chữ "Tốt lắm" đầy khô khốc, sau đó ánh mắt của anh tối xuống, dường như trong hốc mắt có thứ gì đó lấp lánh... chẳng rõ là ánh đèn hay giọt lệ nữa.


Anh quay người rời đi, cố ra vẻ như không để tâm nhưng giọng nói lại run lên: "Được, được lắm, vậy chúc em hạnh phúc, chúc em toại nguyện."


Gió thổi khiến chiếc đèn đường trên đầu cô phát ra những tiếng kẽo kẹt đáng sợ, Lý Ngôn Dụ khịt mũi, cô chỉ muốn mau chóng trở về, bởi vì ngày mai cô còn phải đi làm thêm.


...


Hôm sau chính là lễ cưới của Triệu Hiểu và La Thanh.


Lý Ngôn Dụ chưa từng làm phù dâu nên cô cũng không ngờ việc này lại vắt kiệt sức lực của con người ta như thế, suốt một ngày chạy ngược chạy xuôi không ngừng nghĩ, đến một ngụm nước mà cô cũng chẳng kịp uống. Trong lúc có chút thời gian rảnh, cô còn tranh thủ ghé qua quầy lễ tân để mừng một phong bao hậu hĩnh cho cô dâu chú rể.


Đến sáu giờ tối, nghi lễ kết hôn mới chính thức bắt đầu.


Cô dâu và chú rể mặc lễ phục trao nhau lời thề nguyện, hứa hẹn trăm năm, khách mời chăm chú dõi theo, thi thoảng lại vỗ tay tán thưởng.


Cuối cùng Lý Ngôn Dụ cùng hai phù dâu khác cũng thở phào được một chút, họ đứng ở phía sau đám đông xem nghi lễ, sau đó cô định bước lên phía trước để nhìn rõ hơn thì không ngờ trên bãi cỏ có một hố lún, chiếc váy dạ hội dài quét đất lại càng khiến cô đi lại bất tiện, cô lơ đãng nên bị trượt chân, giày cao gót bị vướng vào tà váy, cô nhìn thấy rõ mình sắp ngã nhào thì bất ngờ có một cánh tay ấm áp rắn rỏi vươn tới rồi ôm lấy vai cô.


Vừa bị cánh tay ấy kéo lại thì cô đã lập tức ngã nhào vào lồng ngực của đối phương, phía trên đầu vang lên một tiếng rên khẽ, sau đó bả vai của cô bị giữ chặt, có người ôm lấy cô, giữ cho cô đứng vững.


Đôi bàn tay đó rất ấm, phủ lên vai cô, truyền đến hơi nóng khiến cô không kìm được mà hít sâu một cái.


Lý Ngôn Dụ hoảng hốt ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt tuấn tú của Chu Ý, anh đang cau mày chăm chú nhìn cô.


Ngay lập tức trong đầu cô lóe lên cảnh tượng nụ hôn mập mờ đêm qua, cô vội vã lấy lại thăng bằng rồi nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.


"Cảm ơn anh."


Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này cô mới nhận ra sắc mặt của anh đã thay đổi thành một biểu cảm khó đoán, dưới mí mắt anh là hai quầng thâm rõ rệt, hai mắt thâm đen đến thế kia, chắc là tối qua chơi đến tận khuya mới về rồi.


"Vội vã thế sao?" Chu Ý chỉnh lại bộ vest bị cô đè nhăn.


Lý Ngôn Dụ ngước mắt nhìn anh rồi hạ thấp giọng nói: "Cái gì cơ?"


"Cố tình vấp ngã à?" Giọng nói của anh tràn đầy khẳng định, cũng tràn đầy trêu chọc, sau đó anh ngừng lại một nhịp rồi hỏi thêm: "Còn biểu cảm này của em là sao?"


Lý Ngôn Dụ cau mày: "Chỉ là tôi đứng không vững thôi mà."


Ngay lập tức Chu Ý đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như anh sợ bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào trên biểu cảm của cô, khóe môi của anh khẽ nhếch lên: "Vậy còn chuyện tối qua thì sao?"

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo