Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Edit: Hiểu Yên
Đợi tiếng đóng cốp xe nhỏ dần, Lý Ngôn Dụ mới bước xuống rồi đi đến bên cạnh, cô nhìn thấy vali của mình đã được đặt ngay ngắn dưới đất.
Cô đóng cửa xe lại, lấy giấy tờ tùy thân ra rồi kéo vali đi làm thủ tục nhận phòng.
Chu Ý đang đứng ở quầy lễ tân, nét mặt dịu dàng, anh đang nói gì đó với cô nhân viên lễ tân. Chờ họ nói xong thì Lý Ngôn Dụ mới tiến đến rồi đưa giấy tờ ra.
Nhân viên lễ tân thao thao bất tuyệt dặn dò các thủ tục nhưng Lý Ngôn Dụ chẳng nghe lọt tai câu nào, toàn bộ sự chú ý của cô đã bị cuốn theo âm thanh lăn đều của chiếc vali mà Chu Ý kéo đi xa dần.
"Lý Ngôn Dụ."
Đột nhiên có một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai, Lý Ngôn Dụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, gần như cô đã cho rằng mình nghe nhầm.
Giọng nói của Chu Ý vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng: "Không chào hỏi một tiếng à?"
Ánh mắt của hai người chạm nhau, lúc này cô mới chắc chắn rằng anh đã nhận ra cô.
Anh đã thay đổi rất nhiều, không còn là cậu thiếu niên trẻ trung, dịu dàng như nắng ấm giống ngày xưa nữa, giờ đây anh đang mím môi, đường nét khuôn mặt căng lên rõ rệt mang theo một chút sắc sảo và lạnh lùng mà trước kia chưa từng có, ánh mắt của anh sâu thẳm và tĩnh lặng, anh vẫn điển trai như cũ nhưng có gì đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tiền xe lúc nãy phải tính thế nào đây?"
Lý Ngôn Dụ siết chặt giấy tờ trong tay.
Chu Ý liếc nhìn cô một cái, ánh mắt khó dò không rõ cảm xúc, sau đó anh quay người bước đi.
Một cuộc tương phùng... chẳng thể gọi là vui vẻ.
Thật ra cũng đã lâu rồi Lý Ngôn Dụ không còn nghĩ đến Chu Ý nữa.
Sau khi đi làm về, ngày nào cô cũng vùi mình trong những chuyện vặt vãnh tầm thường, con người bị mắc kẹt trong từng chi tiết nhỏ nhặt, lâu dần cũng trở thành một phần của những thứ đó. Bốn năm qua, gần như cô không nhớ nổi mình đã làm những gì, cô chỉ biết nỗ lực hết sức nhưng cũng chỉ trở thành một người bình thường, mờ nhạt trong góc phòng làm việc.
Trước khi gặp lại anh, cô từng mơ hàng nghìn, hàng vạn lần rằng mình sẽ trở thành phiên bản tốt hơn, sẽ rực rỡ như hoa nở giữa nắng xuân, sẽ xuất hiện trước mặt anh một cách nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất. Nhưng đến lúc thật sự gặp lại thì tất cả chỉ còn là dầu sôi lửa bỏng, luống cuống và mỏi mệt.
Cô rửa mặt qua loa rồi nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Đến ba giờ chiều cô mới tỉnh lại, nhưng không ngờ cô lại chẳng hề cảm thấy đói, cô cầm điện thoại lên lướt một lượt, hơn ba mươi tin nhắn chưa đọc.
Người đầu tiên là Triệu Hiểu: "Ngày mai là lễ cưới của mình rồi, tối nay tụi mình mời cơm những người bạn ở xa đến dự, xem như gặp mặt làm quen."
"Lý Ngôn Dụ, cậu lại ngủ như chết rồi hả? Sáu giờ tối tại JW nhé, từ chỗ cậu đi bộ qua chỉ mất mười lăm phút thôi đấy, đừng tới trễ!"
"Có trai đẹp đấy nhé, tới lúc phải khui hàng rồi biết không hả!"
Triệu Hiểu là bạn cùng phòng thời đại học của Lý Ngôn Dụ, quan hệ giữa hai người khá thân thiết, mặc dù ra trường rồi nhưng hai người vẫn giữ liên lạc với nhau. Lần này Lý Ngôn Dụ trở về chính là để dự đám cưới của cô ấy.
Cô trả lời lại vài dòng ngắn gọn rồi mở một khung chat chưa đọc khác, là người giúp cô chăm mèo đã gửi tin nhắn đến.
Thứ hiện lên đầu tiên là mấy đoạn video về con mèo, Lý Ngôn Dụ mở ra xem một lát.
Người kia nhắn: "Hôm nay Lạc Dũng đã được ăn pate rồi, cát mèo đã được dọn sạch, dọn toilet xong rồi nên tôi đi đây."
Con mèo tên là Lạc Dũng là do cô bạn Thôi Duyên gửi cô, nhờ cô trông hộ một thời gian.
Sau khi nhắn tin xong, cô mới bắt đầu chuẩn bị rửa mặt rồi trang điểm.
Khi đến khách sạn như đã hẹn, từ xa Lý Ngôn Dụ đã nghe thấy tiếng của Triệu Hiểu, cô lập tức vẫy tay chào cô ấy.
Triệu Hiểu vội vàng chạy tới rồi khoác lấy tay cô, vừa đi vừa thân mật hỏi han:
"Lần trước cậu nói cậu bận công việc không về được, mình còn tiếc thay cho cậu đấy, may mà cuối cùng cậu cũng đến rồi, lần này đến là không uổng công đi một chuyến đâu."
"Không uổng công là ý gì?" Lý Ngôn Dụ mỉm cười hỏi.
"Bên họ nhà chồng của mình có nhiều soái ca lắm." Triệu Hiểu ghé sát tai cô, mỉm cười ranh mãnh: "Có kiểu mà cậu thích đấy."
"Vậy thì... làm luôn một mẻ đi."
Triệu Hiểu cũng nhìn cô rồi mỉm cười đầy ẩn ý: "Bảo đảm cậu sẽ hài lòng."
Lý Ngôn Dụ khẽ bật cười, cô đang định nói gì đó thì Triệu Hiểu chợt chen vào: "Ơ kìa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến thật rồi kìa..."
Trong khách sạn đèn đuốc sáng rực, không khí thoang thoảng hương thơm dễ chịu, từ xa từng tràng bước chân hỗn tạp vang lên, có một nhóm nam nữ ríu rít cười nói tiến về phía họ.
Ánh mắt của Lý Ngôn Dụ khẽ lay động, lập tức cảm nhận được một ánh nhìn mang theo sức nặng ngàn cân đang dán chặt lên gương mặt của mình.
Triệu Hiểu nghiêng người thì thầm với cô: "Ôi chao, Chu Ý tới rồi kìa."
Lý Ngôn Dụ chỉ khẽ mỉm cười.
Rất nhanh những người đó đã đi đến gần, Triệu Hiểu vội vàng bước tới khoác lấy tay chồng mình là La Thanh, sau đó cao giọng nói: "Tôi giới thiệu một chút nhé."
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cô ấy.
Ánh mắt của Triệu Hiểu chuyển sang Lý Ngôn Dụ, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ: "Đây là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi, Lý Ngôn Dụ. Vẻ ngoài xinh đẹp thì khỏi phải nói rồi, mọi người tự nhìn là biết thôi, quan trọng là cậu ấy có công việc tốt, rất giỏi kiếm tiền, tính cách lại dễ chịu, bây giờ đang làm việc ở Nam Thị."
Phần sau không cần phải nói thẳng, mấy người đàn ông độc thân trong số họ đã bắt đầu ngấm ngầm tính toán rồi.
Một cô gái tóc dài xen vào: "Tôi còn nhớ cô ấy là hoa khôi của khoa Truyền thông, khóa 2013 của trường Đại học Tây nữa."
Trước những ánh mắt đổ dồn về phía mình, Lý Ngôn Dụ chỉ mỉm cười, cô nhẹ nhàng gật đầu chào từng người rồi không nói gì thêm.
La Thanh là chồng của Triệu Hiểu bật cười một tiếng: "Trùng hợp là bên tôi cũng có một người đang làm việc ở Nam Thị đấy."
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía anh ấy.
La Thanh chỉ vào người đàn ông cao lớn đứng nổi bật trong nhóm rồi cười nói: "Anh họ của tôi là Chu Ý, tốt nghiệp Đại học Tây. Hiện tại đang là kiến trúc sư tại Đại Tuấn, làm ở công ty lớn, lương cao mà tóc vẫn dày, người thì đẹp trai nhưng đến giờ vẫn chẳng có ai thèm ngó ngàng tới."
Cả nhóm phá lên cười ầm ĩ.
Lý Ngôn Dụ nương theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, ánh mắt cô chạm thẳng vào ánh nhìn sâu thẳm của Chu Ý, nhưng lần này cô không tránh đi.
Triệu Hiểu kéo tay Lý Ngôn Dụ, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Ai da, chẳng phải cậu mê nhất là mấy anh chàng cao ráo, đẹp trai còn học giỏi sao?"
Lập tức có người phụ họa theo: "Này, thế thì trùng hợp quá rồi còn gì!"
Mấy người trong nhóm đều đổ dồn ánh nhìn ám muội về phía Chu Ý, anh chỉ mỉm cười hờ hững, ánh mắt lại rơi lên người Lý Ngôn Dụ.
Trái tim của Lý Ngôn Dụ khẽ đập mạnh một cái, cô vội vàng liếc nhìn Triệu Hiểu rồi ra hiệu "dừng lại đi".
Nhưng Triệu Hiểu giả vờ không nhìn thấy, cô ấy vẫn cười tươi rói rồi nói: "Anh họ làm ở công ty lớn chắc quen biết nhiều người lắm nhỉ, mai mốt giới thiệu cho cậu vài đối tượng cũng được mà."
Giọng nói của cô ấy rất chân thành, chân thành đến mức không nghe ra có điểm gì là đang chọc ghẹo.
Lý Ngôn Dụ chỉ khẽ cười nhưng không nói gì.
Nào ngờ Triệu Hiểu lại tiếp tục nói: "Này, hay là hai người kết bạn WeChat đi? Một người là bạn cùng phòng của mình hồi đại học, một người là anh họ của chồng mình, tính ra thì cũng như người một nhà rồi còn gì."
Có người lại hưởng ứng hùa theo: "Người nhà giới thiệu đối tượng, đáng tin lắm đấy!"
Lý Ngôn Dụ cảm thấy da đầu của mình tê rần.
Ngay cả La Thanh cũng góp lời: "Phải rồi, hai người kết bạn đi, thêm bạn thêm vui mà, cùng sống ở Nam Thị, có gì còn dễ liên hệ với nhau hơn."
"Đúng thế, duyên phận tuyệt vời thế này, biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác với nhau thì sao."
Lý Ngôn Dụ ngẩng đầu lên nhìn Chu Ý đứng giữa đám đông, vì vóc dáng cao ráo nổi bật mà anh như hạc lạc giữa bầy gà, giờ phút này đây, ánh mắt của anh nhìn cô, vừa sâu vừa sắc, mang đầy ẩn ý khó lường.
Đúng kiểu mà cư dân mạng hay nói: "Ba phần lạnh nhạt, ba phần oán hận, bốn phần giễu cợt." Cộng thêm dáng đứng với hai tay đút vào túi quần, toàn thân của anh toát ra một khí chất xa cách hờ hững, vừa lạnh lùng vừa mỉa mai.
La Thanh thấy hai người không ai có phản ứng gì thì tặc lưỡi một tiếng rồi vỗ vai Chu Ý: "Anh đừng cứng nhắc thế chứ , chủ động lên đi chứ."
"Đúng rồi đó."
"Mau mau mau!"
Đã nói đến nước này rồi, Lý Ngôn Dụ cũng không tiện từ chối nữa, cô bước lên trước đón lấy ánh nhìn của Chu Ý rồi khẽ nói: "Nếu anh không ngại thì tôi quét mã nhé?"
Chu Ý khẽ cong môi cười, ánh mắt vẫn sâu như cũ, anh nhìn cô một cái rồi chậm rãi lấy điện thoại ra mở mã QR.
Sau tiếng "tích" vang lên báo hiệu đã gửi lời mời kết bạn, Triệu Hiểu khẽ huých vào vai Lý Ngôn Dụ, trên mặt lộ rõ biểu cảm "Chị em tốt giúp cậu đến đây thôi nhé".
Thật sự là... chịu thua cô ấy luôn.
Ngay sau đó, Triệu Hiểu và La Thanh lại lần lượt giới thiệu từng người trong nhóm, Lý Ngôn Dụ chẳng nghe lọt tai chữ nào nữa, cô chỉ cảm thấy linh hồn của mình như trôi khỏi thể xác, lạc đến một thế giới xa xăm nào đó.
Sau màn xã giao chóng vánh, cả nhóm nhanh chóng ngồi xuống gọi món, Lý Ngôn Dụ mở khóa điện thoại mấy lần nhưng vẫn không thấy thông báo được chấp nhận kết bạn.
Sau khi ăn uống no nê, cả nhóm lại kéo nhau đến KTV.
Trong ánh đèn mờ nhòe của phòng hát khiến gương mặt ai nấy đều trở nên khó phân biệt, Lý Ngôn Dụ ngồi lặng lẽ trong một góc, thỉnh thoảng nâng ly bia lên cụng nhẹ với Triệu Hiểu.
Chưa đầy một tiếng mà Cố Vân đang ngồi đối diện đã lén quan sát cô không dưới mười lần.
Cuối cùng, anh ta đứng dậy bước tới, Triệu Hiểu rất biết điều, cô ấy lập tức nhường chỗ cho anh ta thuận thế ngồi xuống, anh ta ghé sát tai Lý Ngôn Dụ: "Có muốn tôi chọn bài hát giúp không?"
Lý Ngôn Dụ chỉ mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng: "Không cần đâu."
Cô hát dở tệ, vả lại cô lại không thích ca hát.
Cố Vân âm thầm đánh giá, người phụ nữ này đúng là kiểu phụ nữ mà anh ta thích, lúc không cười thì lạnh lùng xa cách, khi cười lại rực rỡ quyến rũ, ngay cả lúc từ chối người ta cũng xinh đẹp đến động lòng người, đúng là kiểu khiến đàn ông thấy trong tim ngứa ngáy, mùi hương trên người cô mà anh ta cũng thích, vóc dáng lại càng khỏi chê.
Chỉ có điều... cô hơi cao, nếu sau này yêu nhau, chắc chắn phải bắt cô bỏ giày cao gót ra mới được.
Lý Ngôn Dụ lặng lẽ nhích người ra xa khỏi anh ta một chút.
"Nghe nói cô là người Tây Thị à, lần này về có muốn đi dạo ở đâu đó không?" Cố Vân lại ghé sát thêm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt rạng rỡ của cô, cứ như muốn lao đến hôn cô một cái.
Lý Ngôn Dụ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với mấy lời tán tỉnh kiểu này, cô chỉ hờ hững lắc đầu rồi thu lại ánh nhìn: "Không có thời gian."
Cố Vân cảm thấy hơi mất mặt nhưng lại đầy kích thích, càng khó theo đuổi thì càng có cảm giác chinh phục.
Lý Ngôn Dụ vô thức mở điện thoại ra xem, vẫn không có thông báo gì, sau đó cô lại tắt màn hình, ánh mắt lướt nhẹ về phía Chu Ý đang trò chuyện vui vẻ giữa đám đông.
Giống hệt như trước đây, anh vẫn luôn là người dễ dàng hòa nhập giữa mọi người, dù là người xa lạ mà anh cũng có thể nhanh chóng thân quen, anh khéo léo hóa giải mọi tình huống khó xử, ở những dịp xã giao thì anh luôn như cá gặp nước.
Còn cô thì không giỏi xử lý mấy chuyện này, ở trong một căn phòng toàn người lạ sẽ khiến cô khó xử, chẳng khác nào như đang ngồi trên đống gai.
"Thật ra tôi cũng khá thích những thành phố lớn." Cố Vân giơ ly bia lên rồi lại lặng lẽ dịch sát thêm chút nữa, anh ta nghiêng đầu nhìn cô: "Ví dụ như Nam Thị, rất hợp để người trẻ lập nghiệp, nếu có cơ hội phù hợp thì chắc tôi cũng sẽ đến đó làm việc."
Anh ta hơi nghiêng đầu, cố tình khoe ra góc nghiêng đẹp nhất của mình, tay còn vòng qua sau lưng ghế sofa chỗ cô ngồi, nhìn qua chẳng khác gì đang ôm lấy cô.
Nếu Lý Ngôn Dụ lùi lại thêm nữa thì sẽ dính hẳn vào người ngồi bên cạnh, mà hôm nay cô đã dùng hết sạch bao nhiêu nụ cười xã giao lịch sự của mình rồi.
Thật sự cô cảm thấy phiền.
Cô đang nghĩ xem phải cắt đuôi anh ta thế nào thì bỗng nhiên âm nhạc trong phòng dừng lại, "tách" một tiếng, ánh đèn chói sáng bật lên, âm thanh ấy ngắn gọn, dứt khoát, như mang theo toàn bộ sự bực bội.
Ngay lập tức Lý Ngôn Dụ quay đầu lại nhìn.
Chu Ý đang đứng tựa ở cửa, những ngón tay thon dài vừa chạm vào công tắc đèn thêm một lần nữa, một luồng sáng rọi thẳng lên người Cố Vân, mọi người đều dừng lại, đầu tiên là liếc nhìn Chu Ý, sau đó quay sang nhìn Cố Vân với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Vân bối rối thấy rõ, anh ta buộc phải ngồi ngay ngắn lại, lập tức kéo giãn khoảng cách với Lý Ngôn Dụ, vội vã thu lại khuôn mặt đang cố tình phơi bày góc nghiêng của mình.
Lúc này Triệu Hiểu mới kịp phản ứng lại, cô ấy hỏi: "Sao thế?"
Chu Ý nở nụ cười không gần không xa: "Hình như mọi người không thích hát cho lắm, hay là... đổi sang chơi trò chơi đi?"
Mọi người lập tức hưởng ứng.
Cả đám ngồi tụ tập lại với nhau, mỗi người nói một câu, liệt kê hàng loạt trò chơi, nhưng trò nào cũng có người không biết chơi nên cuối cùng đành chọn tiết mục truyền thống ở KTV là thật lòng hay thử thách.
La Thanh gọi phục vụ mang vào một xấp thẻ phạt dành cho trò chơi này.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chai bia bắt đầu xoay tròn trên mặt bàn.
Sau năm, sáu vòng quay, chai bia dần quay chậm lại và dừng hẳn, miệng chai chỉ thẳng vào một người đàn ông đeo kính trông khá nho nhã, cả nhóm lập tức ồn ào hò hét, còn có người bật cười hỏi: "Vương Thao, lúc ở công ty cậu có bị chị gái đồng nghiệp nào... chưa đấy? Ha ha ha."
Vương Thao không chịu nổi áp lực, mặt đỏ gay như quả cà chua chín, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Tôi... tôi chọn thử thách đi."
La Thanh rút ngẫu nhiên một lá thẻ phạt rồi đọc to: "Kêu tiếng kêu trên giường... trong một phút."
Cả nhóm càng thêm náo nhiệt, không ít người còn huýt sáo cổ vũ.
Mặt mũi của Vương Thao càng đỏ hơn, như thể máu đã dồn hết lên mặt, anh ấy đặt mạnh ly bia xuống bàn rồi lấy hết dũng khí hét lên: "Giường giường giường giường giường..."
Anh ấy cứ gào như thế suốt một phút, cả phòng cười nghiêng cười ngả, ai cũng bảo anh ấy chơi ăn gian.
Có thể là do men rượu đã bắt đầu ngấm, cũng có thể nhờ phần màn mở đầu quá "mạnh tay", những người lúc đầu vốn còn dè dặt cũng dần buông lỏng hơn, bầu không khí trở nên sôi nổi hẳn lên.
Chai bia lại tiếp tục xoay vòng, ánh mắt mọi người cũng xoay theo nó, cuối cùng nó dừng trước mặt một cô nàng tóc ngắn, có ngũ quan khá đáng yêu.
Không kịp chờ cô gái ấy mở lời, chàng trai mặc áo sơ mi ca rô ngồi cạnh đã chen ngang: "Hỏi người đàn ông mà cô thích trong căn phòng này một câu liên quan đến chuyện riêng tư đi!"
Cô gái đó hơi ngại ngùng, cô ấy suy nghĩ khá lâu mới lấy hết dũng khí, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Chu Ý.
Cả nhóm lập tức hiểu ý, đồng loạt nhường chỗ cho cô gái đó.
"Đàn anh Chu Ý, em biết anh học ở Đại học Tây, trùng hợp là em cũng học ở đó, em có thể hỏi... anh học ngành gì ạ?"
Giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ mềm mại, vô thức kéo dài chữ "ạ" ở cuối câu, nghe như viên bánh dẻo lăn trong lớp bột đậu nành, vừa mềm lại vừa thơm ngọt.
"Tôi học ngành công nghệ thông tin." Chu Ý trả lời.
Lập tức La Thanh giả vờ tức giận, anh ấy hét lớn: "Anh Chu Ý, anh nghe rõ câu hỏi chưa đấy? Người ta hỏi anh là chuyên ngành vịt(*) nào mà!"
Anh ấy còn cố tình nhấn mạnh: "Là vịt! Vịt đấy!"
(*) tiếng lóng: chỉ trai bao
Cả phòng cười nghiêng ngả.
Trán của Chu Ý khẽ giật, gân xanh nổi lên, anh ấy cứng rắn đáp: "Tôi học công nghệ thông tin, nhưng không phải là... vịt."
"Không phải vịt hả?" La Thanh làm ra vẻ dung tục, anh ấy liếc mắt nhìn sang cô nàng tóc ngắn rồi chỉ vào Chu Ý: "Em gái, em nghe rõ chưa? Anh ấy không lấy tiền đâu."
Câu nói này vừa dứt, mọi người lại rộ lên một trận cười vang trời, Triệu Hiểu phải dùng khuỷu tay huých La Thanh một cái cho anh ấy bớt nói linh tinh.