Sau nhiều ngày vất vả cộng thêm tác động của cồn, bên phía ngực trái của tôi lại bắt đầu đau nhói.
Tôi về nhà, uống thuốc giảm đau cầm cự, đợi đến sáng hôm sau mới đi đến bệnh viện.
Vì cố tình tránh mặt Trần Cảnh Hành, tôi đăng ký khám với một bác sĩ khác.
Nhưng không ngờ, khi đến lượt mình, vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy anh mặc áo blouse trắng, ngồi ngay ngắn sau bàn khám.
Tôi sững người một lúc, theo phản xạ quay người định bỏ đi.
“Giang Niệu.”
Trần Cảnh Hành ngăn tôi lại và nói: “Bác sĩ Đới có việc gấp, anh tạm thời thay anh ấy.”
“Vậy hôm khác em sẽ quay lại.”
Sắc mặt tôi lúc này vô cùng tệ. Cơn đau giằng xé cùng với dư âm của cơn say khiến cả người tôi tiều tụy đến mức không thể nhận ra.
“Giang Niệu, trước hết thì anh là một bác sĩ.”
Trần Cảnh Hành đứng dậy, tháo khẩu trang xuống, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Lại đây, ngoan nào!”
Khi anh kiểm tra cho tôi, từng động tác đều chuyên nghiệp và nghiêm túc đến mức khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.
Ánh mắt anh ấy không vướng chút tạp niệm, điều đó chỉ càng làm tôi nhận ra lòng mình đen tối biết nhường nào.
“Chỗ này có đau không?”
Ngón tay anh hơi khẽ dùng sức, ấn vào nơi đau nhức.
Tôi nhăn mày vì đau đớn, khẽ rên lên, giọng khàn đặc: “Bác sĩ Trần... đau quá…”
Tai Trần Cảnh Hành lập tức đỏ bừng.
Anh khẽ ho một tiếng, vội buông tay ra rồi né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi nhanh chóng kéo áo xuống, che lại cơ thể.
“Em cần uống thuốc, đồng thời phối hợp làm thêm một số liệu trình trị liệu. Không nghiêm trọng lắm, đừng lo.”
Anh lấy ra cây bút máy, viết đơn thuốc lên giấy.
“Dạo này đừng thức khuya hay uống rượu nữa, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Viết xong đơn thuốc, anh ấy cũng không đưa ngay cho tôi.
“Đợi một lát, anh sẽ bảo y tá đi lấy thuốc cho em.”
“Em có thể tự đi được mà…” Tôi vội nói.
“Trước tiên phải đi làm trị liệu đã.”
Trần Cảnh Hành liếc nhìn tôi một cái, sau đó đeo lại khẩu trang:
“Bác sĩ trực ở phòng trị liệu hôm nay là bác sĩ nam, không tiện lắm. Nên... anh sẽ trực tiếp làm cho em.”
“Không cần, đều là bác sĩ cả, không sao đâu…”
“Nhưng anh có sao.”
Trần Cảnh Hành vừa nói vừa tháo chiếc cúc áo blouse, sải bước tiến về phía tôi.
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự cố chấp dịu dàng khiến người ta không thể kháng cự:
“Giang Niệu, anh không muốn ai khác nhìn thấy của em.”
11.
Tôi sững người, nhất thời có chút không nói nên lời.
Trần Cảnh Hành nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng:
“Đi thôi.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh đến phòng trị liệu.
Lúc cởi áo nằm xuống giường, tôi vẫn không khỏi thấy ngượng ngùng, cả người cứng đờ.
Tôi khẽ nghiêng đầu đi, nhắm chặt mắt lại.
Không chút nghi ngờ gì, Trần Cảnh Hành rất chuyên nghiệp.
“Thả lỏng đi, đừng căng thẳng, sẽ nhanh thôi.”
Có lẽ nhận ra cơ thể tôi đang cứng đờ vì lo lắng, giọng anh trầm lắng mà ôn nhu.
Tôi dần dần thả lỏng.
Với sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa thiết bị và động tác tay thuần thục, cơn đau ở ngực tôi nhanh chóng dịu đi rõ rệt.
Khi chườm nóng, cảm giác dễ chịu xoa dịu mọi mệt mỏi khiến tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tôi không biết rằng, suốt thời gian ấy, Trần Cảnh Hành vẫn đứng bên giường, lặng lẽ nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng, anh còn nhẹ nhàng cúi người xuống và hôn lên môi tôi.
Khi tôi cầm thuốc rời khỏi bệnh viện, mấy cô y tá cứ nhìn tôi với ánh mắt khác thường, có chút lạ lẫm.
Cô y tá đưa thuốc cho tôi không nhịn được, tò mò hỏi:
“Cô là bạn gái của bác sĩ Trần à?”
Tôi lắc đầu.
“Nhưng bác sĩ Trần chúng tôi chưa bao giờ đối xử với bệnh nhân nữ nào như vậy cả.”
Cô y tá trẻ nhìn tôi với vẻ ghen tỵ:
“Hơn nữa, những việc nhỏ nhặt như vậy đâu cần bác sĩ Trần phải đích thân làm, vậy mà anh ấy lại tự tay làm trị liệu cho cô…”
Cô y tá không nhịn được nữa, gần như muốn hét lên:
“Thật đấy, chúng tôi vừa rồi đều ghen tị với cô muốn chết luôn ấy!”
Tôi không thể kìm chế được mà quay đầu lại nhìn một lần nữa.