BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trong hành lang trống trải, không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy ở đâu.
 
Cảm thấy trong lòng nặng nề và khó chịu, tôi mỉm cười với cô y tá một cái rồi bước vào thang máy.
 
Anh ấy bảo tôi phải đến ba lần nữa, nhưng tôi biết, có lẽ tôi sẽ không quay lại nữa.
 
Tối hôm sau, khi tôi đang mệt mỏi vì làm thêm giờ và trở về căn hộ thuê trong trạng thái gần như kiệt sức, tôi nhận được cuộc gọi của Lộ Trạch bảo tôi qua đó một chuyến.
 
Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng có lẽ hắn đã uống say, tính khí vô cùng nóng nảy.
 
Tôi ngồi trên giường ngơ ngác một hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn lấy điện thoại và túi xách đi ra ngoài.
 
Đi được nửa đường, tôi lại nhận được một tin nhắn từ Lộ Trạch.
 
“Chị ơi, mang hai hộp bao cao su qua đây, nhớ mua cỡ lớn nhất nhé!”
 
12.
 
Tôi lạnh lùng tắt đi WeChat, trong lòng không có lấy một chút gợn sóng.
 
Đến khách sạn, tôi cầm đồ mình đã mua lên lầu và gõ cửa.
 
Người mở cửa là cô nàng tiểu tiên nữ Lâm Ngữ kia.
 
Tôi đưa đồ cho cô ta rồi định quay người rời đi.
 
Nhưng Lộ Trạch lại say xỉn gọi tôi lại:
 
“Giang Niệu, con mẹ nó mau quay lại đây!”
 
Lâm Ngữ dịu dàng trấn an hắn: “A Trạch, anh đừng giận mà, chắc là chị ấy cảm thấy không thoải mái khi em ở đây nên không vào.”
 
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta diễn kịch.
 
“Cô ta mà để ý cái gì? Đừng có tưởng tôi không biết, cô có bao giờ bận tâm đến việc tôi có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh.”
 
Lộ Trạch túm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào phòng.
 
“Giả vờ trong sáng cái gì chứ? Định chờ đến lúc đính hôn thật à? Bây giờ lão tử sẽ xử lý cô luôn…”
 
Hắn thô lỗ đẩy tôi ngã xuống ghế sofa, kéo mở thắt lưng áo choàng ngủ định đè lên người tôi.
 
Tôi nhìn vẻ mặt ghê tởm của hắn, chợt nghĩ đến việc hắn có thể vừa mới từ trên giường với Lâm Ngữ xuống.
 
Nhớ đến cả việc trong suốt một năm qua, không biết hắn đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ, cảm thấy hắn thật sự bẩn thỉu và thối nát.
 
Tôi cảm thấy buồn nôn, trong bụng chợt dâng lên cảm giác khó chịu, muốn nôn ra.
 
Khi hắn sắp chạm vào người tôi, tôi vội vàng tóm lấy cái gạt tàn thuốc bên cạnh và đập mạnh lên bàn trà.
 
Gạt tàn thuốc vỡ vụn, tay tôi chảy đầy máu.
 
Lâm Ngữ hoảng sợ hét lên.
 
Lộ Trạch rõ ràng cũng rất bất ngờ, ánh mắt hắn vừa giận dữ vừa sợ hãi.
 
“Lộ Trạch, anh có thể đợi đến khi đính hôn, hoặc là bây giờ, giữa chúng ta, một người vào viện, một người vào đồn!!!”
 
Tôi ngồi dậy, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.
 
Tôi cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng dù thế nào, nếu có thể trì hoãn thêm một ngày thì tôi sẽ làm.
 
Nếu thật sự không tránh được nữa, thì tôi - Giang Niệu, chỉ có thể chấp nhận số phận, coi như bị chó cắn một cái vậy.
 
Lộ Trạch không biết đang lo lắng điều gì mà lại từ từ lùi lại hai bước.
 
Tôi nhân cơ hội đó, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
 
Ra khỏi khách sạn, tôi ngồi xổm bên lề đường và bắt đầu nôn ra.
 
Tay phải đầy máu, vương vãi trên đất toàn là máu.
 
Lúc nãy tôi còn không hề cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng bây giờ lại cảm nhận được cơn đau thấu tận tim gan.
 
Tôi vật lộn đứng dậy, bắt taxi đến bệnh viện gần nhất.
 
Đến bệnh viện mới phát hiện ra đây là bệnh viện nơi Trần Cảnh Hành đang làm việc.
 
Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng hôm nay anh ấy không có ca trực.
 
Khi y tá đang làm sạch vết thương, tôi đau đến run rẩy cả người.
 
Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng không khóc.
 
Tôi nghĩ tất cả nước mắt có lẽ đã cạn kiệt từ ngày cha mẹ tôi qua đời.
 
“Đau thì cứ khóc ra đi, đừng cố chịu đựng.”
 
Giọng nói trầm ấm, dịu dàng ấy vang lên từ phía sau, sau đó tôi cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.
 
13.
 
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, pha lẫn với chút mùi thuốc lá.
 
Ngoài ra, chỉ còn lại là không khí sạch sẽ, trong lành.
 
Quen thuộc đến mức khiến tôi cảm thấy yên tâm.
 
Tôi không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn biết là anh ấy.
 
Cuối cùng, nước mắt tôi vẫn trào ra.
 
Bàn tay thon dài của anh ấy nhẹ nhàng đặt lên và che mắt tôi lại: “Ráng chịu đựng một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
 
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, làm ướt lòng bàn tay anh.
 
Cứ thế cho đến khi vết thương đã được xử lý và băng bó xong.
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo