Khi lên xe rời đi, tôi nhìn qua cửa sổ xe, thấy các bậc trưởng bối nhà họ Lộ cười tươi đến mức hở cả răng, mắt cũng không nhìn thấy nữa.
Còn có Lộ Vãn đứng bên cạnh, cơ thể con bé gầy gò yếu ớt như thể một cơn gió thổi qua cũng có khả năng làm lung lay thân hình mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Tôi không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Sau khi đưa tôi về khu chung cư, Lộ Trạch lái xe đi luôn mà không nói một lời nào.
Lúc xuống xe, tôi nghe thấy hắn nhận điện thoại, có lẽ vẫn là cô nàng tiểu tiên nữ hôm qua.
Nhưng tôi chỉ coi như không nghe thấy, kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình bước về phía trước.
Khi vừa bước đến cổng chung cư, tôi nhìn thấy trong bóng tối dưới gốc cây, Trần Cảnh Hành đang đứng đó, tay cầm điếu thuốc.
Tôi ngẩn người một lúc, theo bản năng muốn trốn đi.
Thấy tôi, anh ấy lập tức dập tắt điếu thuốc, rồi trực tiếp gọi tên tôi.
“Giang Niệu!”
“Bác sĩ Trần.” Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lại.
“Tại sao không đợi tôi về?” Giọng anh ấy hơi trầm và lạnh lùng.
Trái tim tôi đau đớn và chua xót, tuyến lệ cũng bắt đầu sưng lên, cảm giác đau nhức.
Tôi cố gắng mỉm cười một cách phóng khoáng: “Tối qua em hơi say, bác sĩ Trần, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy càng lúc càng lạnh lẽo, đến mức có thể làm người ta đông cứng.
“Giang Niệu, em thật sự quá tùy tiện, em không tôn trọng bản thân đến thế sao?”
Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, không để nước mắt rơi, lại mỉm cười nói: “Bác sĩ Trần, anh cứ coi như mua được món hời đi, dù sao thì em cũng là người chủ động tới tìm anh.”
Trần Cảnh Hành nhíu chặt lông mày, có vẻ như hơi khó chịu.
Anh ấy lấy gói thuốc ra và bắt đầu châm một điếu thuốc.
Tôi nhìn anh ấy hút thuốc, khuôn mặt người đàn ông hơi nghiêm nghị, lạnh lùng.
Nhưng khi anh ấy nhìn tôi, tôi lại có thể cảm nhận rõ ràng một tia dịu dàng.
Tôi mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra trên giường vào tối qua.
Lúc đó, khi thấy tôi đang lặng lẽ khóc, anh ấy có chút hoảng loạn và không biết làm sao, chỉ biết ôm chặt lấy tôi.
Lúc anh an ủi tôi, giọng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi và đau lòng.
“Bé ngoan, xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu của em…”
9.
Tôi dời mắt đi, kìm nén cảm giác đau đớn và khó chịu không thể diễn tả trong lòng.
Không muốn để anh ấy phát hiện ra sự khác thường của tôi.
“Bác sĩ Trần, nếu không có gì thì em lên lầu trước đây.”
Tôi quay người lại rời đi ngay.
“Không phải đã chia tay với Lộ Trạch rồi sao?”
“Bác sĩ Trần, đây là vấn đề riêng tư của em.”
“Giang Niệu, em gặp phải khó khăn gì sao…?”
“Không có, bác sĩ Trần, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng bây giờ xin anh rời đi có được không?”
Tôi nhìn anh ấy, điếu thuốc trong tay anh bây giờ đã tích tụ thành một đoạn tro dài.
Anh ấy quên không gõ tro thuốc đi, tôi duỗi tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào điếu thuốc trong tay anh.
Tro thuốc rơi xuống và ngay lập tức bay đi mất, giống như mối tình thoáng qua giữa tôi và anh ấy vậy.
Tôi đã bị trói chặt vào con thuyền của Lộ Trạch, không có cơ hội trốn thoát.
Trần Cảnh Hành có thể có chút cảm tình với tôi, nhưng tôi có lý do gì để nhờ anh ấy giúp tôi trả nợ, kéo anh ấy vào cuộc sống rối rắm, lộn xộn của tôi cơ chứ?
“Em lên lầu trước đây.”
Tôi quay người, tự nhắc lòng mình rằng đừng nói gì thêm, cũng không được ngoảnh lại nữa.
“Ngày mai nhớ đến tái khám.”
Giọng Trần Cảnh Hành nhỏ lại: “Dù sao sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, đừng để bệnh nhỏ thành bệnh lớn.”
Tôi không đáp lại, chỉ cúi đầu bước nhanh qua cổng tòa chung cư, lúc này nước mắt mới bắt đầu rơi xuống từng giọt một.
10.
Mối quan hệ giữa Lộ Trạch và cô gái tên Lâm Ngữ kia đang trong trạng thái quấn quýt mặn nồng.
Nhưng tôi đã chẳng còn muốn phí thêm chút sức lực nào để bận tâm đến bọn họ nữa.
Tôi dồn hết tâm trí vào công việc.
Vì vậy, khi đến kỳ đánh giá cuối tháng, nhóm chúng tôi đạt thành tích xuất sắc.
Vào buổi tối cả nhóm tụ họp ăn mừng, tôi bị mọi người ép uống mấy ly rượu.