BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi lúc ấy chỉ là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, mồ côi cả cha lẫn mẹ, chẳng còn ai bên cạnh.
 
Không có cách nào để đền đáp, tôi chỉ có thể chấp nhận sự theo đuổi của hắn.
 
Bây giờ hắn lại nói tôi là kẻ qua cầu rút ván.
 
Nghĩ đến món nợ mà cả đời này tôi cũng không thể trả nổi, tôi bật cười chua chát trong bất lực.
 
Phải rồi, tôi có tư cách gì để qua cầu rút ván chứ.
 
Dù cho Lộ Trạch có mập mờ không rõ ràng với biết bao người phụ nữ…
 
Thậm chí còn qua đêm với hai đồng nghiệp của tôi, khiến họ chà đạp lên mặt mũi tôi như thế nào đi chăng nữa.
 
 
Thì dường như tôi vẫn luôn là người không có tư cách nói lời chia tay, đúng là mang ơn người khác thì tiếng nói của mình cũng trở nên nhỏ bé.
 
“Niệu Niệu, em là bạn gái anh, mấy người ngoài kia sao có thể so sánh được với em. Đừng giận nữa, ngoan nào, mau thay đồ rồi xuống đi, ba mẹ vẫn đang đợi ở nhà.”
 
Trong mắt hắn, như vậy đã là xuống nước nhượng bộ rồi.
 
Nếu tôi không thuận theo hắn, bước xuống cầu thang mà hắn đã dựng lên, thì sẽ bị xem là kẻ không biết điều.
 
Lộ Trạch rất ham chơi, đời tư vô cùng phức tạp, lúc nào quanh người cũng có ong bướm vây quanh.
 
Còn tôi, tuy xuất thân bình thường, nhưng học vấn nổi bật, lý lịch trong sạch, công việc hiện tại cũng tử tế, cho nên cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống.
 
Ba mẹ của Lộ Trạch tuy cũng coi thường tôi, nhưng lại họ càng khinh thường những người phụ nữ bên ngoài kia hơn.
 
Vì lý do đó, đối với chuyện tôi quen Lộ Trạch, họ vẫn luôn giữ thái độ không can thiệp cũng chẳng đồng ý.
 
Lần này chủ động bảo tôi đến nhà họ ăn cơm, là lần đầu tiên từ trước tới giờ.
 
Khi vừa thay đồ xong chuẩn bị xuống lầu, bất ngờ có một lời mời kết bạn gửi đến WeChat.
 
“Giang Niệu, là tôi, Trần Cảnh Hành!”
 
Nhìn thấy ba chữ “Trần Cảnh Hành” này, tim tôi bỗng trào dâng một nỗi đau không sao diễn tả được.
 
Tôi gần như nghẹt thở, phải dựa vào tường, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực.
 
Phải mất một lúc lâu tôi mới kìm được nước mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc trong lòng.
 
8.
 
Tôi biết bản thân mình đã kìm nén quá nhiều rồi.
 
Chính vì thế, tối qua tôi mới quyết định buông thả bản thân một lần như thế.
 
Nhưng đó sẽ là lần duy nhất.
 
Tôi cắn răng, dứt khoát từ chối lời mời kết bạn của Trần Cảnh Hành.
 
Anh ấy không gửi lại lời mời kết bạn, cũng không gọi cho tôi.
 
Trong thế giới của người trưởng thành, đây chính là một lời từ chối rõ ràng.
 
Trần Cảnh Hành là kiểu người kiêu ngạo sinh ra đã ở trên cao, anh ấy chắc cũng sẽ không bao giờ chủ động tìm tôi nữa.
 
Lộ Trạch thấy tôi xuống lầu, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý đầy khinh thường.
 
Tôi lên xe, không nói một lời.
 
Lộ Trạch định vòng tay qua ôm tôi, nhưng tôi lắc đầu từ chối.
 
“Mẹ kiếp.” Hắn cáu kỉnh chửi khẽ một tiếng.
 
“Được thôi, anh sẽ đợi đến khi chúng ta đính hôn rồi mới chạm vào em.”
 
Khi đến biệt thự nhà họ Lộ, ba mẹ và em gái Lộ Trạch đều đã có mặt.
 
Em gái của hắn, Lộ Vãn, từ nhỏ đã yếu ớt, hơn một năm trước vừa mới ghép thận, nhưng sức khỏe hồi phục chẳng được bao nhiêu.
 
Bình thường, em ấy rất ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
 
Mẹ Lộ Trạch vừa thấy tôi liền tỏ ra thân thiết khác thường: “Niệu Niệu đến rồi, mau ngồi đi con.”
 
Trong lúc trò chuyện, bà còn ân cần hỏi han: “Lộ Trạch nói tháng trước con đi khám sức khỏe, sao rồi, có chỗ nào không ổn không?”
 
“Cũng ổn ạ, chỉ là tuyến vú hơi bị tăng sinh một chút, còn lại thì không có vấn đề gì.”
 
“Vậy thì tốt, tốt rồi.”
 
Mẹ Lộ trông có vẻ rất vui mừng: “Niệu Niệu à, con với Lộ Trạch cũng quen nhau gần một năm rồi, hay là chọn ngày đẹp nào đó, hai đứa làm lễ đính hôn trước đi?”
 
“Được thôi, con cũng muốn ổn định cuộc sống, hay là tháng sau đi.” Lộ Trạch cũng nói xen vào một câu.
 
“Niệu Niệu không còn cha mẹ, thật là đáng thương. Nếu nhà ta sớm rước con bé về đây, con bé cũng sẽ có người thân bên cạnh…”
 
Mẹ Lộ nắm tay tôi ân cần, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
 
Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khó tả.
 
Hôm nay, nhà họ Lộ đặc biệt nhiệt tình. Khi chúng tôi trở về, mẹ Lộ còn đặc biệt tặng tôi một chiếc túi LV mới.
 
 
“Chuyện đính hôn con không cần phải lo lắng gì cả, gia đình chúng ta sẽ lo liệu thật chu toàn.”
 
“Niệu Niệu, con chỉ việc yên tâm chờ đợi.”
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo