Lộ Trạch từng nói rằng anh họ của hắn không thích gần nữ sắc, chắc là làm bác sĩ lâu năm, nhìn quen cảnh đời nên lòng dạ cũng trở nên thanh tĩnh luôn rồi.
Nhưng chắc không ai thấy được bộ mặt thật này của Trần Cảnh Hành.
Đôi tay đã quen cầm dao mổ ấy, thật sự mạnh đến kinh người.
“Dậy uống chút nước đi.” Anh ấy đã bưng ly nước đến chỗ tôi.
Tôi lười biếng làm nũng: “Em chẳng còn tí sức lực nào đâu…”
Anh ấy rất kiên nhẫn, từ tốn đút nước cho tôi uống.
“Em vẫn còn muốn nữa…” Uống xong nửa ly, tôi vẫn thấy chưa thỏa mãn lắm.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt vương chút dục vọng khó giấu.
Như bị ánh mắt đó thiêu đốt, cả người tôi bỗng chốc trở nên bối rối.
“Tất cả đều cho em.”
Anh ấy khàn giọng nói xong liền buông ly nước xuống, rồi cúi người ôm trọn lấy tôi.
6.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Trần Cảnh Hành đã đi làm từ lâu.
Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy nhắn.
“Bữa sáng ở bàn ăn ngoài kia, nếu nguội thì nhớ hâm nóng lại. Hôm nay em không cần đi làm, anh đã xin nghỉ cho em rồi. Ngủ thêm một lát nữa, buổi trưa đợi anh về ăn cơm cùng em.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mảnh giấy ấy một lúc lâu, cảm thấy mắt mình đau rát.
Sau khi vật lộn một lúc lâu, tôi quyết định xé mảnh giấy và vứt vào thùng rác.
Tôi rời giường, tắm rửa nhanh chóng, thay đồ và không đợi Trần Cảnh Hành trở về mà đã rời đi.
Mặc dù lúc trước tôi thật sự đã thầm mến anh.
Nhưng tôi cũng chưa bao giờ mơ tưởng đến việc bản thân có thể ở bên anh.
Huống chi cả gia cảnh và năng lực của Trần Cảnh Hành là điều không thể bàn cãi.
Anh ấy muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, còn tôi, có lẽ cũng chỉ là sự tò mò nhất thời của anh mà thôi.
So với việc chờ đến buổi trưa hôm nay để anh ấy nói rõ ràng mọi chuyện, khiến cả hai đều khó xử…thì thà rằng kết thúc luôn như vậy đi, coi như giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì còn hơn.
Vừa về đến căn chung cư mà tôi thuê thì nhận được cuộc gọi từ Lộ Trạch.
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn quyết định bắt máy.
Dù đã chia tay, thì việc nói rõ ràng với nhau vẫn tốt hơn.
“Em đang ở đâu vậy? Mẹ anh bảo em về nhà cùng ăn cơm.”
Giọng nói của Lộ Trạch nghe vẫn giống hệt như trước đây.
Như thể thông báo chính thức hôm qua và việc công khai mối quan hệ với người phụ nữ khác chưa từng xảy ra.
Tôi cảm thấy vừa buồn cười lại vừa chạnh lòng.
“Lộ Trạch, tôi nghĩ hôm qua chúng ta đã chia tay rồi?”
Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh, nhưng Lộ Trạch nghe xong lại có vẻ vô cùng kích động.
“Niệu Niệu, em cũng đâu phải không biết, anh rất thích đùa mà, hôm qua chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi.”
Lộ Trạch nói với giọng điệu như thể tôi đang làm quá mọi chuyện lên, không kiên nhẫn nói:
“Anh sắp đến dưới tầng nhà em rồi, nhanh chóng chuẩn bị rồi xuống đi.”
“Anh không hiểu tôi nói gì à, Lộ Trạch? Chúng ta... đã chia tay rồi.”
“Em có chắc là muốn chia tay không?”
“Đúng, chia tay đi. Trò chơi nhàm chán này, tôi không muốn tiếp tục chơi cùng anh nữa.”
“Em tức giận là vì anh để mọi người gọi người khác là chị dâu, đúng không?”
“Lâm Ngữ chỉ là đồng nghiệp trong công ty, cũng là đàn em hồi đại học của anh, giữa bọn anh không có gì cả, em đừng có mà hẹp hòi như vậy.”
“Tôi không có hứng thú biết mấy chuyện đó, Lộ Trạch. Sau này đừng liên lạc nữa, vậy đi!”
Nói xong, tôi định cúp máy nhưng Lộ Trạch lại gọi giật tôi lại, giọng hắn vô cùng u ám.
“Giang Niệu, em định qua cầu rút ván đấy à?”
7.
Lòng tôi bỗng chốc chùng xuống.
Khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, ba mẹ tôi không may gặp một tai nạn rất nghiêm trọng.
Ba tôi qua đời ngay tại chỗ.
Còn mẹ tôi thì nằm trong phòng hồi sức suốt hai tháng trời.
Chính vào thời điểm đó, Lộ Trạch bất ngờ xuất hiện.
Chi phí y tế khổng lồ, khoản bồi thường đắt đỏ, tất cả đều do hắn giúp tôi chi trả.
Hắn đã dành cho tôi rất nhiều thời gian và vô số tiền bạc.
Đến cuối cùng, tang lễ của ba mẹ tôi cũng đều do một tay hắn đứng ra lo liệu.