Điều xấu hổ là, khi anh ấy rời đi còn đánh thức tôi dậy.
Thậm chí còn đưa cho tôi một tờ khăn giấy và bảo tôi lau nước dãi trên mặt.
Lúc đó, tôi xấu hổ và tức giận đến mức chỉ muốn ngay lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Vì thế, từ đó trở về sau, tôi không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.
Gặp lại anh lần nữa là lúc tôi và Lộ Trạch vừa mới xác định mối quan hệ yêu đương.
Không ngờ tới anh ấy lại là người anh họ mà Lộ Trạch vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Tôi vẫn còn nhớ lần gặp lại anh ấy ở nhà Lộ Trạch lúc đó.
Tôi vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Nhưng trong suốt thời gian từ lúc nhìn thấy tôi đến khi ra về, anh ấy vẫn luôn giữ bộ dạng lạnh nhạt và xa cách.
Thời điểm đó, Lộ Trạch còn an ủi tôi, nói rằng anh họ của hắn từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng như vậy, không bao giờ đến gần phụ nữ, đến mức nhiều người còn bắt đầu nghi ngờ về xu hướng tính dục của anh ấy.
“Giang Niệu!”
Trần Cảnh Hành nắm chặt cổ tay tôi, đột ngột kéo tôi lại gần trước mặt anh ấy.
“Em đã nhìn rõ tôi là ai chưa?”
“Đã nhìn rõ rồi.”
“Tôi là ai?”
“Anh trai.”
“Suy nghĩ kỹ rồi trả lời lại đi!”
Đầu óc tôi mơ màng, tôi cứ suy nghĩ một cách mơ hồ không rõ ràng.
Đúng vậy, tôi và Lộ Trạch đã chia tay rồi, vậy thì tôi còn có thể gọi anh ấy là anh trai kiểu gì nữa chứ?
“Bác sĩ Trần.”
Tôi ngoan ngoãn sửa lời lại.
“Tên tôi.”
Anh ấy nắm chặt tay tôi hơn, tôi gần như bị anh ấy kéo sát vào ngực.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, chiếc mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi tôi.
“Trần, Trần Cảnh Hành.” Tôi né tránh ánh mắt anh, lắp bắp trả lời lại.
“Kem ngon không?” Anh ấy đột ngột hỏi một câu kỳ lạ.
“Hả?”
Tôi sửng sốt mở to mắt nhìn anh, còn chưa kịp hoàn hồn thì anh ấy đã đột ngột cúi xuống và hôn tôi.
4.
Trên môi tôi vẫn còn sót lại chút kem ban nãy.
Anh ấy cúi đầu, nhẹ nhàng liếm sạch chỗ kem đó.
Đầu óc tôi bỗng chốc ù đi, bàn tay mềm nhũn tì lên ngực anh, nhưng chẳng còn chút sức lực nào để đẩy anh ra.
“Nhắm mắt lại.”
Anh ấy khẽ cắn tôi một cái.
Hơi thở nóng rực lướt qua vành tai tôi, giọng anh trầm thấp pha chút lạnh lùng, lại quyến rũ đến tận xương tủy.
“Lúc hôn không được mở mắt đâu! Giang Niệu, bạn trai em chưa từng dạy em à?”
“Là bạn trai cũ…”
Tôi lắp bắp cãi lại.
Trần Cảnh Hành bóp nhẹ cằm tôi, ánh mắt sâu thẳm khóa như chặt tôi lại, rồi cúi đầu hôn sâu hơn: “…Tốt nhất là vậy.”
Trần Cảnh Hành sống một mình trong một căn hộ áp mái rộng rãi giữa trung tâm thành phố, rất gần bệnh viện nơi anh làm việc.
Giá nhà ở đây cao đến mức khiến người ta phải giật mình.
Ra khỏi thang máy, lúc anh chuẩn bị nhập mật khẩu để mở cửa, thì bất ngờ quay đầu hỏi tôi thêm một câu.
“Giang Niệu, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Một khi bước qua cánh cửa này, chuyện gì sẽ xảy ra, là người trưởng thành thì ai cũng sẽ hiểu.
Tôi tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo anh ấy từ phía sau, khẽ nói:
"Đã nghĩ kỹ rồi."
Thay vì cứ tự vùi dập mình vì cái thứ cặn bã như Lộ Trạch, chi bằng trao cho Trần Cảnh Hành chẳng phải tốt hơn sao.
Dù sao, anh ấy cũng từng là nam thần mà tôi thầm thương trộm nhớ suốt một thời, như vậy tính ra tôi đâu có thiệt thòi gì.
Trần Cảnh Hành mở khóa vân tay, cửa còn chưa kịp đóng lại đã ép tôi lên cánh cửa, trao cho tôi một nụ hôn sâu.
“Đừng vội... tất cả đều là của anh.”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi ngà ngà say, thì thầm bên tai anh.
Nụ hôn của anh ấy khựng lại trong chốc lát, giữa bóng tối, anh nâng mặt tôi lên, khẽ đặt một nụ hôn bên tóc mai: “Ừ.”
5.
Tôi không ngờ Trần Cảnh Hành nhìn bên ngoài thì gầy gò vậy, nhưng lúc cởi áo ra thì thân hình lại đẹp đến thế.
Sau lần đầu tiên, anh ấy chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần ngủ lỏng lẻo rồi dậy lấy nước cho tôi.
Tôi nằm sấp bên mép giường, toàn thân rã rời chẳng muốn nhúc nhích, lười biếng ngắm nhìn bóng lưng anh.
Thân hình tam giác ngược hoàn hảo, eo thon săn chắc.
Nghĩ đến những hình ảnh mập mờ vừa nãy, má tôi bất giác nóng bừng lên.