Tôi ngẩng mặt lên từ trong vòng tay anh ấy, nhìn thấy trên vành tai anh có một vệt đỏ đáng ngờ.
Tôi bỗng nhớ lại tháng trước, khi tôi bị đau ngực, tôi đã đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc đó tôi đã tình cờ đặt lịch khám với bác sĩ Trần Cảnh Hành.
Khi anh ấy kiểm tra ngực cho tôi, tôi cũng đã phát hiện tai của anh ấy lén lút chuyển sang màu đỏ…
“Giang Niệu, tôi sẽ bảo bạn trai em đến đón em, em ngồi yên ở đây đi.”
Anh kéo tay tôi, cố gắng đẩy tôi ra xa.
Tôi lại ôm chặt lấy eo anh: “Anh ơi, lần trước anh nói em nên tái khám vấn đề tăng sản tuyến vú*, em quên mất, tối nay anh giúp em kiểm tra lại có được không?”
*Tăng sản tuyến vú là tình trạng tăng sinh bất thường tế bào vú, có thể là lành tính hoặc tăng nguy cơ ung thư.
2.
Sau khi tôi nói xong câu đó, quả nhiên, tai anh ấy lại ngay lập tức đỏ bừng.
Anh lại nắm lấy tay tôi, lại cố đẩy tôi ra một lần nữa.
Khẽ ho một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi tôi: “Sau khi uống thuốc, còn đau không?”
“Vẫn đau, đặc biệt là vào những ngày sắp rụng dâu, vừa căng vừa đau.”
Tôi nhíu mày, đưa tay lên che ngực bên trái: “Bác sĩ Trần, anh nói có phải là thuốc lần trước không hiệu quả không?”
“Ngày mai tôi đi làm, em đến tái khám một lần nữa đi.”
“Nhưng bây giờ em cảm thấy rất đau... Có cách nào có thể nhanh chóng giảm đau không?”
“Đau mà còn uống rượu?”
Trần Cảnh Hành khẽ nhíu đôi lông mày đẹp đẽ của mình.
Tôi cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ấy: “Bác sĩ Trần, hôm nay là sinh nhật em, Lộ Trạch đột nhiên công khai mối quan hệ với một cô gái khác…”
Anh nhìn tôi từ trên cao, không biết có phải do tôi uống quá nhiều nên sinh ảo giác hay không, nhưng tôi thực sự nhìn thấy trong đáy mắt của anh ấy thoáng có một chút đau lòng nhẹ.
Xe của Trần Cảnh Hành rất lớn và rộng rãi.
Tôi ngồi ở ghế sau, cầm một chiếc bánh nhỏ, trên đó còn đang cắm một cây nến màu hồng.
Là chiếc bánh mà Trần Cảnh Hành vừa mới mua cho tôi.
Tôi nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi nến.
Sau đó, tôi lấy hết can đảm và quệt một chút kem lên mặt của Trần Cảnh Hành.
Nghe nói anh ấy có chứng sạch sẽ rất nặng.
Vì vậy anh ấy rõ ràng đã khẽ nhíu mày, nhưng hình như lại không giận.
Ngày hôm đó, trước khi tôi đến lượt tôi kiểm tra ngực, anh ấy đang tiếp nhận một bệnh nhân khác.
Sau khi khám cho bệnh nhân đó xong, anh ấy đã liên lục rửa tay bảy, tám lần liền.
Tay anh ấy rất đẹp, dài và thon, còn trông rất có lực.
Tôi cảm thấy, nếu anh ấy dùng hai bàn tay tạo thành vòng tròn thì có thể vừa vặn siết chặt eo tôi.
Vô số hình ảnh không thích hợp cho trẻ em bất ngờ hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Góc nghiêng của anh ấy đang hướng về phía tôi, tôi nhìn chằm chằm vệt kem trắng đó.
Trên gương mặt anh tuấn của anh, nó nổi bật một cách bất thường.
Tôi không thể kiềm chế, tiến lại gần, ngửa mặt lên, nhẹ nhàng liếm sạch vệt kem đó.
3.
Kem tan chảy trên đầu lưỡi, tạo nên một cảm giác ngọt ngào dịu dàng.
“Giang Niệu.”
Anh ấy gọi tên tôi bằng thanh âm trầm lắng, sau đó liền duỗi tay ra và nắm chặt cổ tay tôi.
Ánh sáng trong xe mờ mịt, khuôn mặt anh ấy vô cùng đẹp trai, cách tôi rất gần.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy có chút bối rối không thể kiềm chế.
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của anh ấy cũng có chút run rẩy nhẹ.
Tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người anh hòa cùng với mùi rượu nồng nàn.
Tôi cảm thấy có hơi choáng váng.
Sao lại có người đẹp đến thế này nhỉ?
Khi còn học đại học, anh ấy là nam thần nổi tiếng nhất trường.
Tôi cũng từng giống những nữ sinh khác, mỗi ngày đều lén lút nhìn trộm anh ấy ở trường.
Tôi đã tìm đủ mọi cách để có thể học tiết tự học cùng anh.
Có một lần ở thư viện, tôi còn chiếm được ghế đối diện anh ấy.
Nhưng Trần Cảnh Hành học rất chăm chỉ, chăm chú làm bài suốt hai giờ liền mà không hề bị phân tâm chút nào.
Còn tôi á?
Tôi chỉ đành ngồi đối diện và lén nhìn anh ấy suốt hai giờ đồng hồ thôi.
Cuối cùng không hiểu sao tôi lại còn ngủ thiếp đi.