BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

1.
 
Sau một tháng chiến tranh lạnh với bạn trai Lộ Trạch, hắn đột nhiên đăng một bài lên vòng bạn bè với caption: “Chuẩn bị đính hôn.”
 
Kèm theo đó là một bức ảnh chụp nhẫn đính hôn, viên kim cương trên đó rất lớn và sáng lấp lánh.
 
Ngay lập tức, trong nhóm bạn bè chung, mọi người đều tag tôi vào, liên tục bảo tôi phát lì xì cho họ.
 
Cũng ngay lúc đó, Lộ Trạch lại bất ngờ kéo một cô gái lạ vào nhóm. Cô ta có cái tên rất đáng yêu: “Tiểu tiên nữ của A Trạch.”
 
Sau khi cô tiểu tiên nữ kia vào nhóm, Lộ Trạch lập tức gắn thẻ tất cả mọi người kèm tin nhắn: 
 
“Đừng gọi bừa, đây mới đúng là chị dâu thật sự của các cậu.”
 
Nhóm bạn bè vốn đang rất sôi nổi bỗng chốc chìm vào im lặng.
 
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đang hiện trên màn hình, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
 
Tiểu tiên nữ bắt đầu ngọt ngào chào hỏi từng người trong nhóm.
 
Cuối cùng, cô ta còn gắn thẻ tôi, gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc công chúa dễ thương với nội dung “chị gái hôn hôn”.
 
Tiếp theo đó là một tin nhắn đầy ngọt ngào: “Chị ơi, tuổi em vẫn còn nhỏ, sau này nhờ chị chỉ bảo em nhiều hơn nhé!”
 
Tôi thực sự không chịu nổi, cảm thấy rất bực mình, nên đã ngay lập tức rời nhóm và tắt điện thoại.
 
Việc Lộ Trạch chơi lớn thế này, thường xuyên làm tôi xấu hổ cũng không phải là lần đầu.
 
Trước đây, mỗi lần chiến tranh lạnh, đều là tôi làm lành với hắn trước.
 
Lần này, tôi thật sự không rõ hắn đang chơi đùa hay giận thật, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để đoán nữa.
 
Tôi quyết định chặn hết luôn, mắt không thấy thì lòng không phiền. 
 
Hôm nay vốn dĩ là sinh nhật của tôi, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như này, thật sự trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi buồn. 
 
Tôi đổi sang một chiếc váy đen ngắn, bắt taxi đến một quán bar nhỏ mới mở ở trung tâm thành phố. 
 
Khi tôi đã bắt đầu ngà ngà say, có hai người đàn ông tiến đến làm quen. 
 
Tôi nheo mắt nhìn họ, lắc đầu từ chối. Nhưng hai người này vẫn không chịu buông tha, kéo tay tôi không chịu buông.
 
Tôi hơi lo lắng, đứng dậy định rời đi, nhưng lại không thể thoát khỏi bọn họ. 
 
Quay đầu lại, tôi bất ngờ nhìn thấy một người quen ở góc không xa. 
 
Là anh họ của Lộ Trạch, bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi và xuất sắc nhất của bệnh viện thành phố, Trần Cảnh Hành. 
 
Hình như anh ấy đang uống rượu với bạn, không mặc áo blouse trắng mà mặc áo sơ mi đen và quần dài, đeo kính, vẻ ngoài rất điển trai.
 
Đặc biệt là chiếc mũi kia, vừa cao vừa thẳng, xương hàm cũng rất sắc nét và quyến rũ.
 
Ngón tay dài và thon của anh ấy lúc này không cầm dao phẫu thuật mà đang cầm ly rượu, từng ngón tay đều đẹp tựa như ngọc. 
 
Người đàn ông đang túm lấy tay tôi ngày càng quá quắt, trong lòng tôi có chút hoảng hốt, bèn gọi về phía Trần Cảnh Hành một tiếng: “Anh ơi!”
 
Trần Cảnh Hành không quay lại, nhưng bạn của anh ấy lại liếc mắt về phía tôi. 
 
Sau đó, người kia liền ra hiệu bằng mắt với anh, chỉ tay về phía tôi. 
 
Trần Cảnh Hành đặt ly rượu xuống, theo hướng tay người bạn đang chỉ mà nhìn qua, đôi mày hơi nhướn lên. 
 
Tôi cố gắng vung tay để thoát ra, nhưng vẫn không thành công.
 
Nhìn thấy Trần Cảnh Hành ngồi yên không chút động đậy, tôi cảm thấy có chút tủi thân, lại khổ sở gọi một tiếng: 
 
“Anh ơi…”
 
Trần Cảnh Hành lúc này mới đưa tay tháo kính xuống, gập lại cẩn thận, đứng dậy và bước những bước dài tiến về phía tôi.
 
“Xin lỗi, đây là bạn của tôi, xin các cậu hãy rời đi!”
 
Giọng của Trần Cảnh Hành có chút trầm, pha chút lạnh lùng.
 
Hai người đàn ông nhìn anh ấy một cái, rồi ánh mắt đáp xuống chiếc đồng hồ thép trông vô cùng đắt tiền trên cổ tay anh, họ ngượng ngùng buông tay tôi ra và rời đi.
 
“Sao chỉ có mình em ngồi uống rượu ở đây, Lộ Trạch đâu?”
 
Trần Cảnh Hành nhìn tôi, nhíu mày không đồng ý: “Con gái uống rượu quá nhiều cũng không tốt đâu.”
 
Dây áo của áo dây trên vai tôi có hơi tuột xuống, ánh mắt của Trần Cảnh Hành lướt qua vai tôi rồi nhanh chóng rời đi.
 
Anh ấy xoay người lấy chiếc áo khoác của mình, khoác vội lên vai tôi: “Tôi sẽ gọi Lộ Trạch đến đón em.”
 
“Bọn em chia tay rồi.”
 
Tôi yếu ớt đứng dậy, đôi mắt hơi say nhìn Trần Cảnh Hành: “Anh à, anh đưa em về được không?”
 
“Giang Niệu, tôi là anh họ của Lộ Trạch.”
 
“Em biết.”
 
Tôi từ từ bước từng bước một về phía trước, bước đi loạng choạng, Trần Cảnh Hành đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy eo tôi: “Đứng vững đã.”
 
“Không đứng vững được… Anh ơi, đầu em choáng quá, em không đứng nổi nữa rồi.”
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo