BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 12

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi chợt nhớ đến buổi trưa hôm đó, nắng rất đẹp. 
 
Trong thư viện, người đông là thế. Vậy mà chỗ ngồi đối diện anh lại trống. 
 
Có mấy cô gái muốn bước đến ngồi cùng, nhưng không ai dám. 
 
Tính cách của Trần Cảnh Hành vốn dĩ là lạnh lùng như thế đấy.
 
Bất cứ khi nào có người anh không thích tỏ tình với anh, anh luôn từ chối thẳng thừng mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác.
 
Con gái thì tất nhiên ai cũng sĩ diện, ai cũng sợ bị anh lạnh lùng đuổi đi, sẽ xấu hổ đến không ngẩng đầu nổi. 
 
Tôi đương nhiên cũng không dám lại gần, ôm mấy cuốn sách tính đi lên tầng trên. 
 
Nhưng đúng lúc đó, bạn cùng phòng lại bất ngờ đẩy tôi về phía chiếc ghế đối diện anh. 
 
Tôi giật mình, lập tức định đứng dậy rời đi. 
 
Vậy mà Trần Cảnh Hành lại ngẩng mắt liếc tôi một cái. 
 
Rồi anh không nói gì, lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc quyển sách y học trước mặt . 
 
Ngón tay anh thon dài, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, nhẹ nhàng lật qua những trang sách ngập tràn ánh nắng. 
 
Khoảnh khắc đó thật đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động. 
 
Tôi cứ ngồi cứng đờ ở đó, một lúc lâu sau mới dám lắp bắp hỏi: “Học… học trưởng, chỗ này… có ai ngồi chưa ạ?” 
 
Anh lắc đầu, tiện tay kéo quyển tài liệu đặt hơi gần tôi về lại phía mình. 
 
Tim tôi đập loạn cả lên, vội vàng đặt sách của mình xuống. Nhưng hôm đó, tôi thật sự đã không đọc nổi lấy một trang nào. 
 
Không phải tôi muốn cứ ngốc nghếch ngồi nhìn anh suốt như vậy…
 
Mà là… thật sự không thể rời mắt khỏi anh. 
 
Nhưng tôi không thể làm gì khác được, anh ấy ở gần tôi đến nỗi tôi thậm chí có thể nhìn thấy bóng của hàng mi trên đôi mắt xinh đẹp của anh ấy.
 
Tôi nhìn anh đến ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt si mê lúc ấy của mình trông ngốc nghếch đến mức nào. 
 
Điều còn vô lý hơn là… tôi nhìn anh đến mức ngủ gật luôn. 
 
Lúc anh rời đi đã vỗ vai đánh thức tôi, còn đưa cho tôi một tờ khăn giấy. 
 
Tôi lơ mơ nhận lấy, thấy trong mắt anh dường như thoáng qua một ý cười rất nhẹ. 
 
Anh chỉ vào khóe miệng tôi, rồi lại chỉ xuống quyển sách đang bị tôi đè dưới tay. 
 
Giọng anh trong trẻo, ấm áp: “Lau đi… cả sách nữa.” 
 
Tôi đưa tay lên, chạm vào vệt nước miếng bên khóe miệng mình, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua. 
 
Về ký túc xá, tôi đã ủ rũ suốt một thời gian dài. 
 
Cũng từ đó, tôi trở nên rụt rè đến mức chẳng dám xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào nữa. 
 
Sau đó không lâu, anh tốt nghiệp. 
 
Hôm họ chụp ảnh tốt nghiệp, tôi cùng bạn cùng phòng đi ngang qua sân trường. 
 
Có rất nhiều cô gái muốn chụp ảnh chung với anh để làm kỷ niệm, nhưng anh đều từ chối. 
 
Tôi cúi đầu, kéo tay bạn mình rảo bước nhanh chóng rời đi. 
 
Vì thế… tôi đã không nghe thấy câu hỏi ấy. 
 
“Giang Niệu, em có muốn đến chụp cùng anh một tấm không?”
 
18.
 
Ba năm sau, chúng tôi mới gặp lại nhau. 
 
Khi ấy, tôi là bạn gái của Lộ Trạch. 
 
Còn anh, là anh họ của Lộ Trạch. 
 
Thực ra, quan hệ họ hàng cũng khá xa. 
 
Nhưng nhà họ Lộ lại muốn dựa dẫm vào nhà họ Trần, nên qua lại rất thường xuyên, chủ động thân thiết. 
 
Hôm đó, anh chỉ liếc nhìn tôi một lần ngay lúc bắt đầu. Không nói với tôi một câu nào. 
 
Không khí trên bàn ăn từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, thậm chí có thể gọi là gượng gạo. 
 
Tôi cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, Lộ Trạch thì vỗ về tôi: “Anh họ anh vốn như vậy đấy, nhà thế gia, vừa có năng lực vừa có ngoại hình, nên luôn tỏ ra kiêu ngạo, tự phụ.” 
 
Nhưng tôi không nghĩ thế. Anh ấy đúng là có hơi lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không phải kiểu người tự cao tự đại.
 
Anh luôn đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn, còn trẻ mà đã trở thành bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất của bệnh viện lớn. 
 
Tôi đã từng thấy dáng vẻ anh tiếp nhận bệnh nhân, rất lễ độ, dịu dàng, kiên nhẫn vô cùng, hoàn toàn không có chút gì là kiêu ngạo hay trịch thượng. 
 
Tôi cũng từng là bệnh nhân của anh. Tôi hiểu rất rõ, anh tốt đến mức nào.
 
19.
 
Đêm trước ngày khởi hành đến biệt thự để tổ chức lễ đính hôn, Lộ Trạch đón tôi đến nhà họ Lộ dùng bữa. 
 
Đèn ở căn biệt thự được thắp sáng rực, nhưng trong mắt tôi, nó chẳng khác nào một con mãnh thú đang há miệng chực chờ nuốt chửng tôi vào bụng.
 
Nó sẽ nghiền nát xương cốt của tôi ra thành từng mảnh, khiến tôi đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát. 
 
Lộ Vãn cũng ăn tối cùng chúng tôi hôm đó. 
 
Trông con bé có vẻ đã đỡ hơn đôi chút, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng. 
 
Em ấy tự tay múc canh cho tôi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chị dâu, chị uống thêm chút canh bồi bổ đi ạ.” 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo