Lộ Vãn mỉm cười rụt rè với tôi, và tôi chợt kinh ngạc phát hiện ra rằng, cô gái tên Lâm Ngữ, người có biệt danh “tiểu tiên nữ” kia, dường như có nét gì đó khá giống với Lộ Vãn…
Điều khiến tôi rùng mình hơn là, ngoài Lâm Ngữ ra, những người phụ nữ từng qua lại với Lộ Trạch, ít nhiều đều có nét hao hao giống Lộ Vãn.
“Đúng đó đúng đó, ăn nhiều chút đi, Niệu Niệu quả thật vẫn còn hơi gầy.”
Mẹ Lộ vừa nói vừa đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Sao lại gầy hơn cả trước nữa rồi?”
Lộ Vãn sức khỏe yếu, không lâu sau liền rời bàn ăn về phòng nghỉ.
Sau bữa cơm, mẹ Lộ đích thân mang cho tôi một tách trà.
Tôi nhìn chằm chằm vào tách trà ấy, khẽ bật cười.
Khi nước trà trong tách đã nguội bớt, tôi bưng lên, uống cạn trong một ngụm.
Mẹ Lộ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ba Lộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Trạch thì đang chơi điện thoại bên cạnh, lúc tôi uống trà, hắn liếc nhìn tôi một cái, dường như định nói gì đó.
Nhưng rất nhanh, hắn lại dời ánh mắt đi, vờ như chẳng có gì, tiếp tục chơi game.
Tôi cụp mắt xuống, trong lòng như phủ một tầng tuyết lạnh.
“Lộ Trạch, cùng nhau đi dạo một lát đi.” Tôi đứng dậy nói.
Người nhà họ Lộ có chút ngạc nhiên, Lộ Trạch đặt điện thoại xuống, nhìn tôi một cái, rồi vẫn đứng dậy đi cùng tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi mãi cho đến tận bãi cỏ, tôi mới dừng bước.
Bầu trời đêm nay đầy sao trông thật đẹp, chắc hẳn ngày mai sẽ nắng ráo.
Vài hôm nữa, khách khứa sẽ đến dự lễ đính hôn của chúng tôi.
Nhưng tôi rất rõ, buổi lễ ấy sẽ không bao giờ diễn ra.
Tôi nhìn Lộ Trạch, thẳng thắn nói: “Lộ Trạch, thật ra các người không cần phải bày vẽ nhiều như vậy.”
“Cô nói gì cơ?”
“Anh chỉ cần chuẩn bị sẵn một tờ giấy đồng ý hiến tặng nội tạng để tôi ký tên là được rồi.”
“Giang Niệu!”
Sắc mặt Lộ Trạch lập tức thay đổi: “Cô biết rồi à?”
“Sau ca ghép thận trước đó, cơ thể Lộ Vãn bài xích rất nghiêm trọng, sức khỏe em ấy ngày càng tệ, đang cần phải thay thận gấp.”
Tôi nhìn anh ta bình tĩnh nói: “Một tháng trước, anh đột ngột đưa tôi đi khám sức khỏe tổng quát, lúc đó tôi đã bắt đầu đoán được phần nào.”
“Giang Niệu…”
Lộ Trạch cau mày, ánh mắt mang theo chút đáng thương nhìn tôi: “Đã vậy… thì tôi cũng không phải cần giấu cô nữa.”
“Quả thật Vãn Vãn cần phải thay thận gấp. Sau khi kiểm tra sức khỏe của cô, bác sĩ đã xác nhận, thận của cô rất phù hợp.”
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi biết trong tách trà đó có gì đó.
Nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện uống cạn.
Nếu như quả thận khỏe mạnh này của tôi có thể trả hết món nợ tôi mà tôi đã nợ Lộ Trạch, tôi bằng lòng.
Tôi bằng lòng thân thể mình bị hủy hoại, miễn là có thể rời khỏi nơi này một cách thật sạch sẽ.
Nhưng tôi không ngờ, mình lại nghe được một câu như thế này.
“Nếu sớm biết thận của cô mới là phù hợp nhất, thì trước kia đâu cần phải tốn công tốn sức xin mẹ cô một quả thận chứ.”
“Anh… vừa nói gì cơ?”
Tôi loạng choạng tiến về phía trước, cố túm lấy cổ áo hắn.
Nhưng Lộ Trạch lại đẩy tôi ngã ra phía sau.
“Giang Niệu, dù gì thì cô cũng sắp được đoàn tụ với ba mẹ mình rồi, nên tôi cũng chẳng ngại nói thật. Năm đó tai nạn của họ là do có người sắp đặt, mục đích là để lấy thận của mẹ cô.”
“Chúng tôi dùng các mối quan hệ đặc biệt để xác nhận chính xác rằng thận của mẹ cô phù hợp với Vãn Vãn.”
“Hơn nữa bố mẹ cô đều đã ký giấy hiến tạng, nhưng phải là sau khi họ đã chết cơ… mà Vãn Vãn thì không thể chờ thêm được nữa.”
“Xin lỗi nhé, Giang Niệu. Tôi chỉ có một đứa em gái là Vãn Vãn, em ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi. Vì em ấy, dù có gi*t người, phóng hỏa… tôi cũng không ngại.”
Lúc này, tôi đã nằm sõng soài trên mặt đất lạnh băng.
Tác dụng thuốc bắt đầu phát huy, tay chân tôi mềm nhũn, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.
Lộ Trạch lại cúi xuống, giọng lạnh lùng rít lên câu cuối cùng: “Nhưng cô yên tâm, người mổ lấy thận cho cô chính là anh họ tôi – tay nghề của anh ấy rất giỏi, sẽ khâu lại cho cô thật đẹp…”
“Phải rồi, quả thận của mẹ cô năm đó… cũng là do chính tay anh ấy lấy ra đấy!!!”