BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 11

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trông bộ dạng của tôi lúc này, mắt đang đỏ hoe, lông mi ướt đẫm vì khóc, thật đáng thương.
 
Có lẽ vì thế mà anh đã mềm lòng một chút, thật sự buông tay tôi.
 
Tôi nhanh chóng mở túi xách, lấy phấn ra dặm lại lớp trang điểm.
 
Anh dựa vào bồn rửa tay, nghịch chiếc bật lửa, và hình như không có ý định rời đi.
 
“Anh vẫn chưa đi sao?”
 
Tôi thu dọn đồ đạc, liếc nhìn anh một cái, hạ thấp giọng hỏi.
 
“Em có đi không?”
 
“Em sẽ đi bây giờ.”
 
“Giang Niệu, em có dám đi cùng anh không?”
 
Anh từ từ đứng thẳng lên, đưa tay về phía tôi.
 
16.
 
“Trần Cảnh Hành?” 
 
Tôi sững sờ nhìn anh, trong đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. 
 
“Giang Niệu, anh chỉ hỏi em lần này thôi. Em có dám đi cùng anh không?”
 
Ánh mắt anh rực cháy nhìn tôi, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng tôi - một cô gái nhỏ bé và thấp kém đến đáng thương. 
 
Những năm đại học, tôi từng thầm yêu anh, nhưng chỉ âm thầm chôn giấu tình yêu đó tận sâu trong lòng.
 
Hai tiếng đồng hồ ngồi đối diện anh trong thư viện.
 
Trên mảnh giấy nhỏ viết đi viết lại vô số lần, rồi lại gạch đi từng chữ, cuối cùng vẫn không đủ can đảm đưa cho anh.
 
Có người sinh ra đã là minh châu, rực rỡ chói mắt. Nhưng phần lớn chúng ta, chỉ là hạt bụi bé nhỏ vô danh. 
 
Tâm sự của một cô gái không dám thổ lộ, được khắc vội trên băng ghế dài dưới gốc cây nơi sân trường. 
 
Những vết sẹo đã dần mờ nhạt nhưng vẫn đầy ghê rợn khắc trên cổ tay. 
 
Đó chính là tôi – một bản ngã yếu đuối, vùng vẫy mãi cũng không thể tự thoát ra khỏi chính mình.
 
Lúc ba mẹ tôi vừa qua đời, tôi suýt chút nữa cũng đi theo họ.
 
Hay vào ngày quả thận của mẹ bị lấy ra và đặt vào cơ thể của một người xa lạ, đêm hôm ấy cũng là ngày tôi đồng ý lời theo đuổi của Lộ Trạch, hắn ôm tôi, hôn tôi. 
 
Rõ ràng đau đớn đến mức gần như không thở nổi, muốn nôn ra, vậy mà vẫn phải cố gượng cười chịu đựng.
 
Hoặc khi hắn qua lại với đồng nghiệp của tôi, thậm chí là những người đàn bà lẳng lơ bên ngoài. Tôi đã từng khao khát có thể kiêu hãnh mà tát hắn vài cái, dứt khoát mà rời đi. 
 
Nhưng cuối cùng tôi lại chỉ có thể quay trở về bên hắn như một con chó. 
 
Chỉ cần Lộ Trạch không buông tay, tôi vĩnh viễn chỉ là một con rối bị giật dây. 
 
Tôi biết Trần Cảnh Hành có lẽ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi. Nhưng nếu tôi lợi dụng anh ấy để trả món nợ kia, rồi sau đó lại ở bên anh ấy, thì điều đó có khác gì hoàn cảnh tôi đang sống bây giờ cơ chứ?
 
Tại sao tôi lại phải đặt anh ấy ngang hàng với một kẻ thối nát như Lộ Trạch? 
 
Tôi không nỡ bôi bẩn một người như anh ấy. Tôi không đành lòng để anh bị người đời chỉ trỏ, bị nói sau lưng rằng: “Hóa ra Trần Cảnh Hành cũng vì một người phụ nữ mà vung tiền như rác à?” 
 
Nhất là khi người phụ nữ ấy còn là vợ chưa cưới của em họ xa anh ấy. 
 
Thế nên tôi chỉ có thể đẩy anh ra. 
 
Cứ để một mình tôi chìm trong vũng bùn lầy nhơ nhuốc này. 
 
Cứ để một mình tôi bước qua từng tầng địa ngục. 
 
Nếu tôi có thể may mắn một chút, sạch sẽ mà thoát khỏi tất cả quá khứ nhem nhuốc này, thực sự có được tự do một lần nữa thì có lẽ lúc đó tôi mới đủ dũng khí để thổ lộ với anh. 
 
Tôi lắc đầu với anh: “Ba ngày nữa em sẽ đính hôn, nên bác sĩ Trần, đừng nói đùa kiểu này nữa.” 
 
Ánh mắt anh dần dần tối lại. 
 
Tôi không để anh kịp mở miệng, tiếp tục nói: “Em tưởng em đã nói rất rõ với anh rồi, tất cả chỉ là trò vui giữa hai người trưởng thành trong một phút bốc đồng mà thôi.” 
 
“Cũng có thể… anh cứ coi đây là cách em trút giận, là sự trả đũa cho việc bị Lộ Trạch phản bội đi.” 
 
“Trút giận… và trả đũa?”
 
Trần Cảnh Hành chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, anh nghiêng đầu nhẹ, như đang tự cười giễu chính mình: 
 
“Vậy nên, đêm hôm đó… chỉ là cách để em trút giận và trả đũa sao?” 
 
Tôi cười nhẹ, nói: “Bác sĩ Trần… thật ra đêm đó, trải nghiệm của em cũng rất tuyệt. Nếu anh không phiền, em cũng không ngại tiếp tục duy trì mối quan hệ như thế này với anh lâu dài…” 
 
Trước khi tôi kịp nói hết câu đó, khuôn mặt lạnh lùng của anh đã phủ đầy băng giá. 
 
Anh không nhìn tôi lấy một lần, quay người bỏ đi thẳng. 
 
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cả cơ thể như bị rút hết sức lực, tựa người vào bồn rửa tay, không thể đứng vững.
 
17.
 
Ngón tay tôi trở nên lạnh buốt, bắt đầu run rẩy đến mức không thể kiểm soát. 
 
Tôi chậm rãi nâng tay lên, áp lên mặt mình. 
 
“Trần Cảnh Hành…” 
 
Tôi khẽ gọi tên anh, giống như thời thiếu nữ năm nào, tôi đã từng lặp đi lặp lại cái tên ấy trong mơ không biết bao nhiêu lần. 
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo