Nhà họ Lộ đột nhiên yêu cầu đẩy ngày đính hôn lên sớm hơn.
Lý do là vì sức khỏe của Lộ Vãn ngày càng suy yếu.
Vì vậy họ muốn nhân lúc Lộ Vãn còn có thể ra ngoài, nhanh chóng tổ chức lễ đính hôn.
Mẹ Lộ thì trông có vẻ như đang thương lượng với tôi, nhưng tôi rất rõ, tôi đâu có quyền từ chối điều gì.
Nợ ân tình to lớn mà tôi mắc phải với gia đình nhà họ Lộ và Lộ Trạch, tôi chắc chắn không thể trả nổi, chỉ có thể dùng chính mình để đáp lại.
Tôi im lặng đồng ý, cả gia đình nhà họ Lộ như thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết.
Họ quyết định tổ chức lễ đính hôn tại một biệt thự ở ngoại ô phía Tây.
Tôi và Lộ Trạch sẽ phải đến đó trước ba ngày.
Ngày đính hôn được ấn định, nhà họ Lộ mở tiệc linh đình, mời tất cả bạn bè và người thân đến tham dự.
Trần Cảnh Hành và gia đình anh tự nhiên cũng đến.
Họ là những khách quý được gia đình họ Lộ đặc biệt xem trọng.
Điều khiến tôi không ngờ là, đi cùng với họ còn có một cô gái trẻ rất xinh đẹp và nổi bật.
15.
Cô gái nắm lấy cánh tay anh, bầu không khí giữa họ trông có vẻ vô cùng thân mật.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái từ xa rồi liền nhanh chóng rút ánh mắt về.
Vài ngày trôi qua, mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa.
Mối quan hệ ngắn ngủi giữa tôi và Trần Cảnh Hành giống như chỉ là một giấc mơ, vừa hư ảo vừa chóng vánh.
Mẹ của Trần Cảnh Hành là một quý bà nhìn có vẻ rất hiền hậu và dịu dàng.
Khi mẹ Lộ giới thiệu tôi với bà, bà đã nắm tay tôi, giọng nói và thái độ đều rất ấm áp và ân cần.
Nhưng thái độ của Trần Cảnh Hành thì lại rất lạnh lùng.
Bà Trần bảo anh ấy chào hỏi tôi, nhưng anh chỉ lạnh lùng gật đầu một cái rồi chuyển ánh mắt đi.
“Anh Cảnh Hành…”
Cô gái bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo của anh.
Rồi cô ấy cười thân thiện với tôi và nói: “Cô đừng để ý, tính tình của anh Cảnh Hành là như vậy đó.”
Tôi cũng mỉm cười lịch sự đáp lại: “Không sao đâu.”
Tôi theo mẹ Lộ đi tiếp đãi họ hàng và bạn bè.
Lộ Trạch trước giờ đã hơi sợ Trần Cảnh Hành nên đã sớm tránh mặt từ lâu.
Cuối cùng khi có chút thời gian rảnh, tôi vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Tôi thực sự không thích những buổi giao lưu xã hội kiểu này.
Gia đình tôi thuộc tầng lớp trung lưu, bố mẹ đều là nhân viên làm công ăn lương bình thường.
Những người mà chúng tôi tiếp xúc qua cũng chỉ toàn là những người bình thường.
Nên thật sự tôi và nhà họ Lộ đáng lẽ ra không có mối liên hệ nào.
Với Trần Cảnh Hành lại càng không.
Vừa rồi, vẻ mặt nịnh nọt của mẹ Lộ trước gia đình nhà họ Trần thật sự quá mức không thể chịu đựng nổi.
Dù việc đó không có quá nhiều liên quan đến tôi, nhưng khi nghe họ tâng bốc gia đình nhà họ Trần như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Tôi nhìn mình trong gương.
Mặc bộ váy dạ hội sang trọng, đeo những món trang sức quý giá.
Nhưng đây không phải là tôi, đây chỉ là một con rối mà thôi.
Tôi nhớ ba mẹ, nhớ ngôi nhà trước đây của mình, nhưng làm sao có thể quay lại quá khứ được chứ?
Khi hai hàng nước mắt chầm chậm lăn dài, tôi nhìn thấy hình bóng của anh trong gương.
Tầm nhìn của tôi mờ mịt, hình bóng anh cũng trở nên mơ hồ.
Tôi cảm thấy như thể mình đang bị ảo giác.
Anh đã có bạn gái bên cạnh, sao lại còn đến tìm tôi?
“Sao em lại lén lút khóc ở đây?”
Cho đến khi giọng nói của anh vang lên, tôi mới như tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Tôi muốn quay người rời đi, nhưng anh lại giơ tay, giữ chặt vai tôi.
“Anh đã nghĩ mình sẽ không quan tâm đến em nữa.”
Anh chậm rãi bước từng bước về phía tôi.
Anh cao đến mức tôi đã đi giày cao gót rồi mà vẫn chỉ cao tới cằm anh.
Anh ôm lấy tôi, cứ thế từ từ cúi đầu xuống, đặt cằm lên vai tôi.
“Nhưng lúc nãy khi em nhìn anh với ánh mắt đầy ủy khuất, anh lại mềm lòng rồi.”
“Em không có…”
“Không có gì thật sao? Anh vừa vào, em đã nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.”
“Mắt em không có đỏ, chỉ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, nên hơi mệt thôi.”
Tôi vừa nói, vừa cố gắng thoát ra khỏi anh: “Anh mau buông tay đi, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ không hay đâu…”
“Chúng ta đã cùng qua đêm với nhau rồi, giờ em nói những lời này, không thấy quá muộn sao?”
“Trần Cảnh Hành…”