Chương 3
4
“Wow! Đẹp quá!”
Giang An An trợn tròn mắt, vốn chẳng thể nào cưỡng lại được những thứ lấp lánh.
Con bé lập tức giật lấy chiếc vòng, đeo lên tay khoe khoang, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Tớ thích cái này!”
“Cái này bao nhiêu tiền thế?”
Tôi lắc đầu: “Không được, cái này là của tôi, không bán.”
Giang An An sững người, tức tối chạy ra ngoài tìm cứu viện:
“Chú Lý! Quà sinh nhật lần trước con không thích, chú có thể tặng lại cho con cái khác không?”
Lý Tầm yêu ai thì thương cả con, liền vội đáp:
“Được được! Con muốn cái gì?”
Giang An An lắc lắc cổ tay:
“Con muốn cái này!”
Ánh mắt bố rơi thẳng lên người tôi đang đứng phía sau nó.
Tôi cúi đầu, khẽ nói:
“Đó là quà sinh nhật năm ngoái của con.”
Bố thở dài, kéo tôi lại gần, nhẫn nại khuyên nhủ:
“Dao Dao, trong hộp trang sức của con còn nhiều vòng tay, vòng cổ lắm, đều là mẹ con mua cho.”
“Em gái là khách, con tặng em chiếc này được không?”
Tôi khó xử nói:
“Nhưng mà, cái này là—”
Lời chưa dứt đã bị bố ngắt ngang, ông rút điện thoại ra:
“Bố sẽ chuyển thêm tiền cho con, con lại đi mua cái mới nhé.”
Tôi nhận tiền rồi quay về phòng.
Cúi mắt, kìm nén vẻ ấm ức, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đúng là kẻ ngốc.
…
Giang Tuyết dẫn con gái ở lại nhà tôi suốt một tuần.
Giang An An mất cha, liền coi Lý Tầm như bố ruột.
Ngày nào cũng quấn lấy ông, bắt dẫn đi chơi: nào là mua sắm ở trung tâm thương mại, nào là đi trượt tuyết, leo núi.
Bề ngoài, Giang Tuyết tỏ vẻ khó xử, nhưng lần nào cũng ăn diện tươm tất, sớm đứng chờ nơi cửa.
Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ nổi giận, thế nhưng bà lại tỏ ra như chẳng nhìn thấy gì.
Ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, tập yoga, cắm hoa, thỉnh thoảng còn đến công ty kiểm tra tình hình.
Trước khi kết hôn, mẹ là tiểu thư nhà họ Ôn, còn bố chỉ là một kẻ tay trắng.
Đây là chuyện tôi từng vô tình nghe được khi người thân trong nhà trò chuyện.
Thế nên cũng chẳng khó hiểu khi mẹ trở thành nữ chính trong một câu chuyện cứu rỗi.
Mẹ dốc hết sức kéo bố ra khỏi vũng lầy tăm tối, nâng ông lên để chạm tới một cuộc đời thuộc về tầng lớp trên.
Đến mức khi ông bà ngoại qua đời, mẹ cũng chẳng kịp gặp mặt lần cuối.
Câu chuyện cổ tích như thế, tôi từng nghĩ nam chính sẽ biết ơn nữ chính cả đời.
Nào ngờ, trong mắt ông, tất cả chỉ là lẽ đương nhiên.
Người từng nghèo khó ấy giờ đây đã là chuyện quá khứ.
Ông tin chắc rằng con đường phía trước của mình rực rỡ huy hoàng.
Mà lúc này, Giang Tuyết đã trở về, sự chú ý của ông tự nhiên cũng dồn cả về phía bà ta.
Năm xưa hai người chia tay, chỉ vì ông quá nghèo.
Còn bây giờ, ông đã có đủ vốn liếng để tin rằng, mối tình cũ nên được hàn gắn.
“Dao Dao, lâu rồi chưa gặp bà nội nhỉ.”
Mẹ bóp nhẹ má tôi, mỉm cười nói:
“Bà nội bảo dạo này rất nhớ con.”
Bà nắm tay tôi đi xuống lầu, bà nội cũng vừa đến.
Đứng nơi cửa là một bà lão đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn còn tinh thần minh mẫn.
Chỉ là ánh mắt luôn lộ rõ vẻ dò xét chẳng mấy thiện cảm.
“Bà nội—”
Tôi reo lên, bà nghe vậy liền ôm chầm lấy tôi, dịu dàng thương yêu, rồi quay sang lo lắng nhìn mẹ:
“Sao lại bị tai nạn giao thông thế? Thương tích có nặng không? Còn đau không?”
Mẹ mỉm cười lắc đầu.
Lời vừa dứt, phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào:
“Bà nội—”
Giang An An chạy đến trước mặt, ngước đầu, nũng nịu kéo tay bà.
Ánh mắt bà nội hạ xuống, dừng lại nơi cổ tay nó.
Dưới ánh nắng, viên hồng ngọc trên vòng tay lấp lánh rực rỡ.
Tôi nghe rõ ràng tiếng “hừ” lạnh lẽo trong khoang mũi bà nội.
Có kịch hay để xem rồi.