Chương 2
3
Câu nói ấy đánh trúng tâm tư của bố tôi.
Ông vốn đang đau đầu vì không có lý do nào để giữ Giang Tuyết ở lại, nay nghe vậy thì lập tức đồng ý:
“Thế cũng tốt, em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Mẹ kéo tay Giang Tuyết, dịu dàng quan tâm:
“ Tôi với Dao Dao rất kỹ tính trong chuyện ăn uống. Cô một mình nuôi con lâu như vậy, chắc cũng rất giỏi nấu nướng rồi nhỉ?”
“Ngày mai người giúp việc trong nhà phải xin nghỉ về quê. Tôi với Dao Dao thì ăn uống thanh đạm, món của chúng tôi phiền cô làm nhạt chút, ít dầu ít muối thôi.”
Nói trắng ra, mẹ coi bà ta chẳng khác nào giúp việc.
Khuôn mặt Giang Tuyết đỏ bừng, lúng túng nhìn sang bố như cầu cứu.
Bố chắc hẳn vui mừng quá mức, còn mỉm cười an ủi:
“Đến lúc đó em cứ thể hiện tay nghề, để cả nhà nếm thử. Mẹ anh tính tình hiền nhất, em đừng lo.”
Bố đã dốc hết sức để tìm cách giữ Giang Tuyết lại.
Chỉ có điều, ông hoàn toàn không nhận ra chính mình lúc này đang phấn khởi rạng rỡ.
Từng cái gọi là thiên vị ngày trước, thoáng chốc đã hóa thành mây khói.
…
Ăn cơm xong, Giang Tuyết dưới ánh mắt dõi theo của bố, buộc phải cùng người giúp việc vào bếp rửa bát.
Giang An An kéo tay mẹ, không vui chút nào:
“Mẹ, việc này giao cho người làm là được rồi mà?”
Mẹ tôi ngồi trên sofa xem ti vi, nghe vậy liền mỉm cười:
“An An, con cũng đừng rảnh rỗi thế, ra giúp mẹ lau bàn đi.”
Giang An An tức giận:
“Dì ơi, con là khách, tại sao phải làm mấy việc này chứ!”
“Ồ? Con là khách à?”
Mẹ tỏ ra áy náy:
“Xin lỗi nhé, dì thật sự không nhìn ra đó. Con mặc quần áo của Dao Dao, còn ở trong phòng ngủ của Dao Dao nữa, dì cứ tưởng con đã coi đây là nhà mình rồi.”
Giang An An tức đến nỗi ngực phập phồng.
Tôi đứng ở tầng hai, vội lên tiếng:
“Giang An An, lên đây chơi game với tôi đi.”
Giang Tuyết lập tức đẩy con gái lên lầu, nhỏ giọng dặn:
“An An, đừng cãi nhau với dì Ôn.”
Trong góc mẹ tôi không nhìn thấy, Giang An An hạ giọng nói:
“Vâng, con nhất định phải để chú Lý ra mặt cho con!”
Giang Tuyết xoa đầu con bé, dịu dàng mỉm cười.
Không thể đối đầu với mẹ tôi, Giang An An đành trút giận lên tôi.
Nó hiên ngang bước vào phòng, cố tình đi tới đi lui trước mặt tôi, khoe chiếc vòng tay trên cổ tay.
“Lý Tư Dao, cậu thấy cái vòng này có đẹp không?”
Nó hãnh diện khoe khoang:
“Là chú Lý mua cho tớ đấy, quà sinh nhật của tớ.”
Cái “chú Lý” trong miệng nó, dĩ nhiên là chỉ bố tôi — Lý Tầm.
“Mẹ tớ nói, sau này tớ thích gì chỉ cần nói với chú Lý, chú ấy sẽ mua cho.”
Giang An An ngẩng cao đầu, đầy đắc ý.
Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt trắng bệch của mẹ sau ca phẫu thuật.
Tôi cúi mắt, lấy ra từ ngăn tủ một chiếc vòng tay nạm hồng ngọc, khẽ nói:
“Thật đáng tiếc, cái này thì cậu không mua được đâu.”