Chương 5
9.
Lương Lộ Nguyệt và mấy người bạn không hề nói thẳng chuyện Mạnh Dữ Chu “không được” lại còn làm “0”.
Mọi người đều gạt anh, chỉ nói chẳng có gì.
Tôi và bạn thân thở phào, cùng nhau đến căn tin ăn cơm.
Chu Dật Chi, đàn anh đã tốt nghiệp, cũng có mặt ở đó, còn nói chuyện với tôi về việc dạy kèm cho con.
Chủ yếu là muốn tăng lương cho tôi.
Tôi hơi ngại:
“Anh Chu, anh với chị dâu đã quan tâm em nhiều rồi. Hay là thế này đi, mỗi ngày em tăng thêm hai tiếng học cho bé.”
Chu Dật Chi lắc đầu: “Không được, em về muộn quá sẽ không an toàn…”
Đột nhiên, một khay cơm từ trên trời rơi xuống.
Mạnh Dữ Chu bỏ mặc Chu Dật Chi, ngồi thẳng xuống cạnh tôi.
“Xin lỗi, hết chỗ ngồi rồi, cho anh chen chút.”
Reng reng ——
Điện thoại tôi rung lên.
Anh chuyển cho tôi một vạn.
Ngả người ra ghế, môi anh khẽ nhếch:
“Anh muốn ăn tôm, nhưng không thích bẩn tay.”
“Một con một ngàn.”
Có tiền mà không kiếm thì đúng là ngốc!
Tôi lập tức xắn tay áo, bắt đầu bóc tôm.
Mỗi lần Mạnh Dữ Chu ăn một con, lại quay đầu sang Chu Dật Chi mỉm cười.
Nụ cười khiến Chu Dật Chi lạnh sống lưng, phải ngồi dịch ra xa.
Nhưng Mạnh Dữ Chu đâu chịu buông tha.
“Có người bóc tôm cho ăn đúng là sướng thật. Anh không có ai bóc cho sao?”
“Nghe nói anh là đàn anh khóa trên, lớn hơn tôi hai, ba tuổi, chắc tôi phải gọi một tiếng ‘anh’ rồi.”
“Nhưng hình như anh chưa tới 1m90 đâu nhỉ, vậy thì thấp hơn tôi cả chục phân đó. Đừng tự ti, dù sao tuổi này cũng chẳng cao thêm được nữa đâu.”
Chu Dật Chi vốn nổi tiếng hiền lành.
Đối diện với sự châm chọc ngọt nhạt của Mạnh Dữ Chu, anh chỉ cười gượng, gật đầu cho qua.
Bạn thân ghé sát tai tôi thì thầm: “Sao tớ thấy Mạnh Dữ Chu ghen thì phải.”
“Tớ nghi anh ta vẫn còn thích cậu.”
Tôi nhỏ giọng đáp: “Không thể nào, anh ta có bạn gái rồi.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
Tốc độ bóc tôm trong tay tôi chậm lại mấy phần.
“Thích thì vẫn thích… nhưng không thể ở bên nhau.”
Bạn thân nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
10.
Ăn xong, có bạn đề nghị ra quảng trường trong trường đi dạo, để gợi lại chút kỷ niệm thời đi học.
Tôi và bạn thân đi ở cuối hàng.
Mạnh Dữ Chu bước ngay bên tay phải tôi.
Nghiêng mặt dưới ánh chiều tà, đường nét gương mặt anh rõ ràng mà mềm mại.
Cảm nhận được ánh mắt tôi, anh quay đầu nhìn sang, hừ một tiếng nặng nề.
“183 ngày trước, đúng 2 giờ 40 chiều, em đã chia tay anh ở ngay chỗ này.”
“Em sẽ không quên những gì em đã làm với anh đâu, phải không?”
Tôi chột dạ, không đáp.
Thời gian cụ thể tôi thật sự không nhớ.
Nhưng tôi nhớ rõ, ngày hôm đó là lần đầu tiên Mạnh Dữ Chu rơi lệ… mà lại không phải trên giường.
Anh nắm lấy tay áo tôi, cẩn thận, yếu ớt, giống như một con chó con mất nhà.
“Đừng chia tay, đừng bỏ rơi anh, anh cầu xin em…”
Còn tôi đã nói gì nhỉ?
À.
Tôi dứt khoát hất tay anh ra, giống hệt một kẻ tồi.
“Em chán rồi, chơi đủ rồi, thả em đi.”
Tối hôm đó, anh gửi cho tôi hàng trăm tin nhắn dài.
Từ cầu xin níu giữ, đến tự hoài nghi, cuối cùng biến thành lời cay độc.
【Giang Chiêu Chiêu, tốt nhất em đừng bao giờ quay lại!】
Sau đó chúng tôi xóa nhau khỏi danh sách bạn bè, từ đó không còn liên lạc.
Anh vốn là người thuận buồm xuôi gió, không nên cùng tôi sa lầy trong bóng tối…
“Hay là mình chơi trò thật lòng hay mạo hiểm đi, vừa ngồi nghỉ vừa vui.”
Giọng Lương Lộ Nguyệt cắt ngang dòng ký ức của tôi.
Mọi người ngồi xuống bãi cỏ, quây thành vòng tròn.
Có người mang cả một thùng rư/ợ/u đến.
Là người khởi xướng, Lương Lộ Nguyệt xoay chai đầu tiên.
Mạnh Dữ Chu trở thành người đầu tiên bị chọn.
“Tôi chọn thật lòng.”
Lương Lộ Nguyệt thuận miệng hỏi: “Bây giờ cậu có thích ai không?”
“Có.”
“Nói chính xác là… yêu.”
Tôi cúi đầu, vân vê ngọn cỏ xanh dưới tay.
Tốt thôi, chứng tỏ sau chia tay, anh không bị ảnh hưởng gì.
Lương Lộ Nguyệt lại xoay chai.
Lần này trúng tôi.
“Tôi chọn mạo hiểm.”
Cô ta cười đầy ác ý, rõ ràng muốn gây chuyện.
“Hôn người đàn ông gần nhất một cái.”
Mà người gần tôi nhất… chính là Mạnh Dữ Chu.
Tôi chọn uống r/ư/ợ/u phạt thay vì hôn.
Mặt Mạnh Dữ Chu lập tức sầm xuống, anh đứng dậy, bỏ đi không nói một lời.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi tràn đầy tò mò.
“Giang Chiêu Chiêu, giờ cô và Mạnh Dữ Chu rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Chia tay rồi còn liên lạc không?”
“Người mà cậu ta nói yêu là cô, hay là bạn gái cậu ta?”
“Bạn bè, không, không biết.”
Tôi trả lời thật nhanh, rồi viện cớ mắc tiểu mà chạy đi, trốn vào rừng cây gần đó hít thở.
Chợt nghe tiếng Mạnh Dữ Chu.
“Đùa gì thế, sao tôi có thể còn thích Giang Chiêu Chiêu.”
Đối diện anh là cô Lưu.
Mạnh Dữ Chu ngẩng mặt, vẻ mặt như đắc ý.
“Giờ tôi có bạn gái rồi, dịu dàng, chu đáo, tôi chẳng còn bận tâm quá khứ nữa.”
“Vậy thì tốt, cô chờ uống rư/ợ/u mừng của em.”
Cô Lưu chúc mừng thêm vài câu rồi rời đi.
Ngay khoảnh khắc ấy, mắt Mạnh Dữ Chu chợt cụp xuống, giọt lệ trong hốc mắt rơi lã chã.
Anh uất ức đưa tay chùi, trông tội nghiệp vô cùng.
“Làm gì có bạn gái nào đâu…”
Hơi thở tôi khựng lại.
Không ngờ lời bạn thân đoán lại là thật.
Anh có bạn trai.
Từ một thằng thẳng thành một “0”, chắc con đường này anh đi vất vả lắm.
Nhìn dáng vẻ tủi thân kia… tim tôi cũng nhói theo.