Chương 4
7.
Chủ nhật.
Tôi chọn bộ quần áo đẹp nhất trong tủ, đến trường tham dự lễ kỷ niệm.
Bạn thân đã tới từ sớm, đang trò chuyện với cô Lưu.
Thấy tôi bước lại, cô Lưu mỉm cười hiền hậu, nắm tay tôi.
“Đứa nhỏ ngoan, nửa năm rồi không gặp, dạo này sống thế nào? Người đó còn tìm em không?”
Tôi lắc đầu.
“Em đã đổi qua mấy thành phố rồi, chắc là không tìm được rồi.”
“Nếu thật sự tìm đến, cùng lắm em lại đi tiếp thôi.”
Cô Lưu xót xa vỗ tay tôi: “Khổ cho em quá. Nếu không vì chuyện đó, em đâu cần phải trốn tránh, ngay cả ngành thiết kế yêu thích cũng chẳng dám theo đuổi…”
Cô dừng lại, có lẽ sợ chạm đến vết thương trong lòng tôi.
Đúng lúc này, một sinh viên chạy tới gọi cô Lưu đi chuẩn bị cho bài phát biểu.
“Chiêu Chiêu, các em ở đây chơi, lát nữa cô quay lại.”
Cô Lưu vừa đi, một giọng the thé chua ngoa cất lên.
“Ơ kìa, chẳng phải hoa khôi khoa chúng ta, Giang Chiêu Chiêu sao?”
“Bây giờ cô làm nghề gì thế?”
Lương Lộ Nguyệt dẫn theo vài bạn cùng lớp bước đến, giả vờ niềm nở.
Ngày trước, tôi và cô ta không ít lần xung đột.
Chỉ vì cô ta thích Mạnh Dữ Chu.
Khi biết tôi và Mạnh Dữ Chu quen nhau, cô ta tức tối, ngày nào cũng tìm cách gây sự.
Chỉ là vài trò nhỏ nhen, tôi đều nhờ cô Lưu xử lý, suýt nữa khiến cô ta không tốt nghiệp nổi.
Tôi thẳng thắn: “Làm nhân viên bán thuốc.”
Lương Lộ Nguyệt trợn tròn mắt, ánh nhìn lộ rõ sự châm biếm.
“Trời ạ, sao cô lại sa sút thế này? Tôi nhớ hồi còn đi học, cô là người có thành tích tốt nhất, cũng là người có năng khiếu nhất cơ mà.”
“Tôi còn nghĩ cô sẽ trở thành nhà thiết kế, không ngờ lại rơi xuống thành kẻ đi làm thuê ba nghìn một tháng.”
“Không như tôi, tìm được bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai, mỗi ngày chẳng cần làm việc vẫn có mấy chục vạn để tiêu.”
Cô ta còn đưa tay vuốt ngực, cố ý khoe chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út.
Tôi nhận ra thương hiệu này.
Chính là cặp nhẫn đôi Mạnh Dữ Chu từng đeo hôm đó.
Thì ra, bạn gái anh chính là Lương Lộ Nguyệt…
Bạn thân tôi không chịu nổi cảnh tôi bị ức hiếp, lập tức phản pháo.
“Bạn trai gì chứ, chẳng phải cô chỉ là con chim nhỏ bị nuôi trong lồng sao?”
“Nói nghe oai vậy thôi, tiền ấy cũng đâu phải do cô kiếm. Cô cam lòng làm kẻ đi xin ăn thì tùy, bọn tôi thì không.”
Lương Lộ Nguyệt tức đến đỏ mặt: “Cô có tư cách gì mà nói tôi!”
“Cô độc lập, cô nữ cường, vậy thử nói xem cô kiếm được bao nhiêu một tháng?”
Bạn thân tôi nhếch môi cười: “Mỗi tháng chỉ có bảy, tám con số thôi, nuôi cô chắc cũng dư sức.”
Ra ngoài xã hội, thân phận đều do chính mình dựng nên.
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Bạn thân tôi làm ăn khá, nhưng cũng chẳng đến mức ấy, nhiều lắm chỉ thêm hai con số cho oai.
Nhìn Lương Lộ Nguyệt bị chặn họng, tôi không kìm được châm chọc.
“Cô đã ở bên Mạnh Dữ Chu rồi, còn nhằm vào tôi làm gì?”
“Người yêu hiện tại nhất định phải coi tình cũ như cái gai trong mắt sao?”
8.
Lương Lộ Nguyệt trợn tròn mắt, bộ dạng như thể tôi vừa sỉ nhục cô ta.
“Cô nói bậy cái gì thế!”
“Bạn trai tôi tuyệt đối không phải cái tên Mạnh Dữ Chu kia, người mà *không cứng nổi* đâu nhé!”
Tôi ngẩn người.
Chưa bàn đến việc sao cô ta lại biết chuyện Mạnh Dữ Chu “không được”.
Nhưng tôi chắc chắn đâu có nhận nhầm nhẫn…
Bạn thân tôi bỗng buông một câu gây sốc.
“Chiêu Chiêu, hôm đó cậu kể Mạnh Dữ Chu có đối tượng rồi, liệu có phải… không phải bạn gái, mà là bạn trai?”
“Chỗ kia không ổn thì làm ‘0’ luôn cho rồi?”
Con ngươi tôi co rút.
Ăn nam lẫn nữ?!
Sắc mặt Lương Lộ Nguyệt và mấy người bạn cùng đi trở nên rất vi diệu.
“Đời người xảy ra biến cố, có kẻ thì b/i/ến th/á/i, có kẻ thì biến chất. Mạnh Dữ Chu lại chọn làm ‘0’, cũng coi như có dũng khí.”
“Không ngờ anh ta lại đi con đường này. Tôi còn định giới thiệu bệnh viện uy tín cho, giờ xem ra khỏi cần.”
Tôi lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao mọi người đều biết chuyện Mạnh Dữ Chu bị bệnh?”
Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn bạn thân tôi.
Cô ấy chớp mắt vô tội: “Cậu kể xong, tớ tiện tay chia sẻ ra thôi.”
Tôi: “…”
Quên mất, bạn thân tôi vốn cái miệng rộng, giữ bí mật không nổi!
Đúng lúc đó, Mạnh Dữ Chu đi tới.
Ánh mắt mọi người đều trở nên thương hại, đồng loạt mở miệng an ủi một cách uyển chuyển.
“Dữ Chu, bất kể cậu có lựa chọn gì, bọn mình cũng sẽ không dùng ánh mắt kỳ thị đâu.”
“Nghĩ kỹ thì cũng là chuyện tốt, chí ít cậu không vì thế mà gục ngã. Chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe là được.”
Ngay cả Lương Lộ Nguyệt cũng hiếm hoi thốt được một câu nghe như lời người.
“Chỉ cần anh không sao là tốt rồi.”
Mạnh Dữ Chu thì hoàn toàn mờ mịt.
“Các người đang nói cái gì thế?”
Tôi chột dạ, vội kéo bạn thân chạy mất.
Chuyện này… chắc chẳng liên quan đến tôi đâu!
Ừm, chắc vậy.