Bạn Trai Cũ Không Hề Yếu - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
11.
 
Tôi không bước đến an ủi Mạnh Dữ Chu, mà để anh một mình bình tĩnh lại.
 
Khi quay về quảng trường, mọi người đã đổi chủ đề, chuyển sang hỏi Lương Lộ Nguyệt và “bạn trai” của cô ta.
 
Không hỏi thì thôi, càng hỏi càng lòi sơ hở.
 
Lại bị bạn thân tôi đoán trúng phóc.
 
Quả thật, cô ta chỉ là chim hoàng yến bị người khác nuôi nhốt.
 
Tôi nhìn bạn thân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
 
Cái miệng này đúng là linh nghiệm thật sự!
 
Cả nhóm vừa uống vừa trò chuyện đến hơn 10 giờ đêm.
 
Bạn thân tôi say mèm, tôi đưa cô ấy về rồi cắn răng bắt taxi trở về nhà.
 
Tôi ở một khu tập thể cũ.
 
Taxi không vào được trong, tôi phải tự đi bộ một đoạn.
 
Đúng lúc đèn đường hôm nay lại hỏng.
 
Một tay tôi giơ điện thoại lên soi sáng, tay kia nắm chặt con dao nhỏ mang theo người.
 
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân đằng sau càng vang lên rõ rệt.
 
Cảm giác có ai đó đang bám theo, tim tôi đập thình thịch, bước chân cũng nhanh hơn.
 
Người phía sau cũng tăng tốc.
 
“Anh định làm gì!”
 
Tôi giơ d/a/o, bất ngờ quay người lại.
 
Suýt nữa thì đâm trúng Mạnh Dữ Chu.
 
“Sao anh lại ở đây?”
 
Tôi cứ nghĩ anh đã về nhà từ lâu rồi.
 
Mạnh Dữ Chu cứng miệng: “Đi ngang không được à.”
 
Tôi nhướng mày.
 
Có lẽ anh cũng thấy cái lý do này quá gượng gạo, liền tránh ánh mắt tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
 
“Anh sợ em về nhà muộn không an toàn, nên đi theo từ nãy giờ.”
 
“Đi thôi, anh đưa em về.”
 
Tôi không phản đối, mặc cho Mạnh Dữ Chu tiễn tôi đến tận cổng khu nhà.
 
Không thể phủ nhận, có anh bên cạnh tôi thấy an tâm hẳn.
 
Mạnh Dữ Chu khẽ ho.
 
“Đã đến tận nơi rồi, anh cũng có thể lên uống tách trà chứ.”
 
“Nhà em không có trà.”
 
Giữ khoảng cách vẫn hơn.
 
Nghe ra ý từ chối, Mạnh Dữ Chu cười lạnh.
 
“Em tưởng anh muốn vào nhà em à, buồn cười thật. Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh thèm vào chắc?”
 
“Anh đâu thiếu trà, nhà anh đầy cả tủ!”
 
“Lần sau mà anh còn lo cho em, anh làm chó!”
 
Anh buông một câu cay độc rồi quay người bỏ đi.
 
Tôi lén lút bĩu môi: “Đúng là đồ trẻ con.”
 
Nói rồi mới lên nhà.
 
Cửa vừa mở, đèn phòng khách bỗng bật sáng.
 
Một người đàn ông trung niên hói đầu đang ngồi chễm chệ trên sofa.
 
Sàn nhà đầy rác đồ ăn thừa, làm bẩn tấm thảm trắng tinh, cũng bẩn luôn cả mắt tôi.
 
Ông ta lại nở nụ cười hớn hở.
 
“Con gái ngoan, lâu rồi không gặp.”
 
 
 
12.
 
Từ khi có ký ức, tôi đã quen với cảnh cha mình — Giang Chính Hải — người lúc nào cũng nồng nặc mùi r/ư/ợu, thường thì mười ngày nửa tháng chẳng buồn về nhà.
 
Mỗi lần về, ông ta chỉ để đánh mẹ, ép mẹ đưa tiền cho ông đi tiếp tục cờ bạc.
 
Cả người mẹ chẳng khi nào nguyên vẹn, toàn là vết bầm, vết thương.
 
Đến ngay cả cái ôm, tôi cũng phải cẩn thận, sợ làm mẹ đau.
 
Mẹ từng nghĩ đến ly hôn, cũng từng thử báo cảnh sát.
 
Nhưng Giang Chính Hải nhất quyết không đồng ý.
 
Người lớn xung quanh lại cho rằng đó chỉ là mâu thuẫn gia đình, khuyên nhủ vài câu rồi bỏ mặc.
 
Mẹ từng lén đưa tôi bỏ trốn.
 
Kết quả là bị ông ta tìm ra.
 
Thứ chờ đợi mẹ tôi chỉ là trận đòn còn ác liệt hơn.
 
Không ai có thể cứu bà.
 
Cuối cùng bà tuyệt vọng, chỉ còn biết tê dại chịu đựng tất cả, nhưng vẫn thì thầm với tôi.
 
“Chiêu Chiêu, con mau lớn lên, thoát khỏi nơi này nhé.”
 
Thế nhưng, mẹ không đợi được đến ngày tôi trưởng thành.
 
Năm tôi 12 tuổi, Giang Chính Hải trong một lần ra tay đã khiến mẹ mất mạng.
 
Ông ta bị kết án ngồi t/ù.
 
Tôi được trại trẻ mồ côi nhận nuôi, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.
 
Trên người chỉ còn lại sợi dây đỏ mẹ tặng, như một lời cầu chúc bình an, cũng là nhắc nhở tôi đừng bao giờ mềm lòng với Giang Chính Hải.
 
Nhờ có những tấm lòng hảo tâm giúp đỡ, tôi may mắn hoàn thành việc học.
 
Nhưng vài năm trước, Giang Chính Hải mãn hạn tù.
 
Ông ta phát hiện tôi vẫn còn sống, mò đến trường học tìm tôi, mở miệng là đòi tiền.
 
Ban đầu, tôi chỉ muốn cắt đứt quan hệ nên đưa cho ông ta một khoản.
 
Ai ngờ ông ta trở mặt, bám riết lấy tôi.
 
Nghe nói tôi có bạn trai giàu có, ông ta liền dọa nếu tôi không đưa tiền thì sẽ tìm tới Mạnh Dữ Chu.
 
Thậm chí còn định ra tay với anh.
 
Khi ấy tôi đã bị Giang Chính Hải dày vò đến kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể x/á/c.
 
Tôi không dám nói với Mạnh Dữ Chu, sợ liên lụy anh, nên lựa chọn chia tay.
 
Chính cô Lưu đã giúp tôi tìm nơi ở mới.
 
Cô cùng bạn thân cùng nhau dựng chuyện lừa Giang Chính Hải, khiến ông ta không lần ra dấu vết.
 
Nhưng ông ta cứ như hồn ma quỷ quái, mãi không buông tha.
 
Bất kể tôi trốn đến đâu, ông ta cũng lần ra.
 
Tôi buộc phải rời khỏi thành phố, liên tục chuyển chỗ, sống bấp bênh qua ngày.
 
Không dám vào công ty lớn làm việc, sợ ông ta gây chuyện, chỉ dám làm thêm để trang trải.
 
Nửa năm trời, tôi sống lẩn trốn.
 
Cuối cùng, tôi lại quay về nơi này.
 
Nghĩ rằng chỗ này ông ta từng đến, chắc chắn sẽ không mò tới nữa.
 
Thế nhưng, tại sao ông ta lại bám dai như miếng cao dán chó, mãi chẳng thoát nổi chứ!
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo