Bạn Gái Cũ Phòng Bên - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
8
 
Tối hôm đó, sư muội nói muốn sang phòng bên mượn đồ.
 
Tôi hiểu rõ quá mà, con gái thì có gì mà phải mượn từ hai gã đàn ông kia chứ?
 
Nhưng tôi chẳng có tư cách gì để ngăn.
 
Mãi đến 11 giờ đêm, cô ấy vẫn chưa quay lại.
 
Tôi đã đánh răng rửa mặt xong, nằm dài trên giường, nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
 
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Hứa Huy Văn và cô ấy ngồi cười nói ban chiều lại hiện lên trong đầu.
 
Tôi bực bội hất tung chăn, muốn sang tìm Hứa Huy Văn để nói rõ mọi chuyện.
 
Nhưng vừa ngồi dậy lại khựng lại — tôi có tư cách gì mà chất vấn anh ấy?
 
Chợt, tôi hiểu được cảm giác của anh lúc trước, khi nhìn thấy tôi ở cạnh sư huynh.
 
Khi ấy tôi không biết giữ khoảng cách, cứ nghĩ chỉ cần mình không thích người ta là được, chưa từng để tâm đến cảm xúc của Hứa Huy Văn.
 
Mà với gương mặt kia của anh, bao nhiêu người âm thầm mến mộ, mập mờ tỏ tình chứ?
 
Vậy mà anh chưa từng giận dỗi vì bất kỳ ai.
 
Rốt cuộc là tôi quá vô tâm.
 
Cảm giác chua xót, hối hận và tội lỗi dâng lên cùng lúc, khiến tôi bất giác rơi nước mắt.
 
Tôi muốn sang giải thích với anh, nhưng lại không đủ can đảm.
 
Lúc ấy, tôi thật sự thấy ghen tị với sư muội kia — thích là thích, dám thể hiện rõ ràng.
 
Ngoài phòng vang lên tiếng cửa mở, tôi vội vàng tắt đèn, nằm im giả vờ ngủ.
 
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rõ ràng đang đi về phía phòng tôi.
 
Cô ta đến đây làm gì?
 
Không lẽ… biết tôi và Hứa Huy Văn từng yêu nhau, muốn làm gì đó dằn mặt?
 
Hoặc… không phải là cô ta?
 
Nhưng ngoài tôi và sư muội thì chẳng ai có chìa khóa cả.
 
Khoan đã — chìa khóa!
 
Sáng nay gọi thợ đến mở cửa, Hứa Huy Văn giữ lại một cái.
 
Vậy người vào đây là…
 
Tôi siết chặt chăn, tim đập thình thịch.
 
“Tôi biết em chưa ngủ.”
 
Hứa Huy Văn bật đèn, ngồi xuống mép giường.
 
Anh cúi xuống nhìn tôi kỹ càng dưới ánh đèn:
 
“Em khóc à?”
 
Nghe giọng anh vang lên, nước mắt tôi – vốn đã nhịn mãi – lại trào ra không ngừng.
 
“Anh không phải đang cười nói vui vẻ với sư muội xinh đẹp sao? Quan tâm tôi làm gì?”
 
Anh hơi bất lực, đưa tay lau nước mắt cho tôi:
 
“Tôi có vui vẻ gì đâu?”
 
“Anh còn nói! Chiều nay còn cười, còn… nói chuyện với cô ta đến tận giờ!”
 
“Không có. Là Đường Tống với cô ta đang bàn bài tập nhóm. Tôi thấy cô ấy không muốn về nên để cô ấy ngủ lại đó, còn tôi qua đây.”
 
“Cô ta không chịu về cũng là vì anh thôi!”
 
“Được rồi.” — Hứa Huy Văn kéo tôi vào lòng — “Rõ ràng quan tâm tôi, mà miệng chẳng nói được lời dễ nghe nào.”
 
“Ai quan tâm anh chứ! Tôi đâu có thân phận gì để quan tâm anh!”
 
Anh đột ngột buông tôi ra, nâng mặt tôi lên:
 
“Em muốn có thân phận gì?”
 
“Tôi…”
 
Không để tôi kịp trả lời, môi anh đã nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.
 
Cả gương mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ:
 
“Xin lỗi… Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với mấy người con trai khác, kể cả Đường Tống.”
 
Phản ứng này khiến anh rất hài lòng.
 
“Tối nay em ngoan ghê… làm tôi suýt không kiềm được muốn… bắt nạt em một chút…”
 
Tôi thật sự không ngờ, nhìn gần như vậy mà mặt anh vẫn đẹp đến khó tin.
 
Khi anh đè tôi xuống giường, tôi đã sẵn sàng tâm lý.
 
Vậy mà anh chẳng làm gì cả, chỉ vỗ nhẹ đầu tôi, dặn:
 
“Ngủ sớm đi.”
 
Tôi… hơi thất vọng.
 
Vài hôm trước không phải anh còn nói muốn “chứng minh” cho tôi thấy sao?
 
Giờ cơ hội tốt thế này mà cũng không biết tận dụng?
 
Tôi níu lấy tay anh không cho đi, anh lại vừa dỗ vừa rút tay ra, xoay người rời khỏi phòng.
 
 
 
9
 
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi đã chân trần chạy sang phòng Hứa Huy Văn.
 
Tôi hoàn toàn quên mất giữa chúng tôi bây giờ chỉ là… người yêu cũ đã chia tay.
 
Sự mập mờ ngọt ngào tối qua khiến tôi say mê, đã rất lâu rồi tôi mới được cảm nhận lại cảm giác dịu dàng ấy.
 
Tôi trằn trọc cả đêm, cuối cùng cũng nhận ra — điều tôi nhớ không chỉ là cảm xúc mơ hồ, mà là từng giây từng phút khi ở cạnh Hứa Huy Văn.
 
Anh tốt như vậy, vậy mà chỉ vì chút giận dỗi con nít, tôi đã dễ dàng thốt ra hai chữ “chia tay”.
 
Nếu lỗi phần lớn là ở tôi, vậy thì tôi cũng nên chủ động một chút.
 
Khi mở cửa phòng anh, Hứa Huy Văn vẫn đang ngủ.
 
Ngay cả trong giấc mơ, gương mặt anh vẫn giữ nét nghiêm túc. Đôi lông mày đẹp cau nhẹ lại, khiến tôi không nhịn được đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng mày.
 
Tôi vén chăn chui vào.
 
Anh tỏ ra khó chịu rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy là tôi thì ánh mắt anh dịu xuống ngay.
 
“Đêm qua… anh có nhớ em không?”
 
“…Em nghĩ sao?”
 
Anh vừa tỉnh dậy, giọng trầm khàn, dễ nghe đến mức tai tôi như ngứa ngáy.
 
Đôi vành tai anh còn nhuộm một tầng đỏ ửng khả nghi.
 
Tôi cười khúc khích:
 
“Nghĩ về bạn gái mình thì cũng đâu có gì quá đáng đâu.”
 
Một lúc sau, Hứa Huy Văn mới khẽ nói:
 
“Chúng ta… tạm thời không thể quay lại với nhau.”
 
“Tại sao?”
 
Câu trả lời của anh quanh co, còn tôi thì không còn kiên nhẫn để nghe.
 
Không thể quay lại, vậy tối qua dịu dàng để làm gì?
 
Tấm ảnh kẹp trong sổ ghi chú là sao?
 
Tôi đã tự nhủ sẽ chủ động hơn, nhưng một khi đã bị từ chối, thì mọi sự chủ động đều trở nên dư thừa — tôi hiểu rõ điều đó.
 
Tôi bật dậy chạy đi, Hứa Huy Văn vội vàng gọi tên tôi.
 
Tôi khựng lại, dù gì vẫn chưa thể dứt hẳn trong lòng.
 
“Em… đi dép vào đi, dưới sàn lạnh.”
 
 
Khi Đường Tống và sư muội đến, tôi đã điều chỉnh xong cảm xúc.
 
Chẳng qua chỉ là tỏ tình bị từ chối thôi, có gì to tát đâu.
 
Huống hồ cũng đâu phải tỏ tình rõ ràng gì cho cam.
 
Có lẽ Đường Tống đã nói gì đó với sư muội, nên cô bé đi đến cạnh tôi, khẽ nói:
 
“Chị ơi… em xin lỗi. Em không biết chị và anh Hứa…”
 
“Không cần xin lỗi đâu.” — tôi nói vừa đủ để cả phòng nghe thấy — “Bọn chị chia tay rồi. Thích thì cứ theo đuổi, chị không để ý đâu.”
 
Hứa Huy Văn nhìn tôi một cái, tay siết chặt lấy chiếc cốc trong tay, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
 
Đường Tống thấy không khí có gì đó sai sai, vội vàng kéo sư muội đứng dậy:
 
“Nhà tớ dọn xong rồi, sư muội cũng tìm được chỗ ở mới… bọn tớ đi trước nhé.”
 
“Tớ đi cùng.”
 
Tôi cũng đứng dậy.
 
Hôm nay là ngày Ngụy Dương Dương xuất viện, cô ấy là vợ bộ đội, ba mẹ lại không có ở đây, chồng thì không tới được — tôi phải đi thay.
 
10
 
Suốt mấy tuần liền, tôi và Hứa Huy Văn không gặp nhau.
 
Rõ ràng là ở ngay sát phòng nhau, vậy mà lại có thể “hoàn hảo” tránh được giờ giấc ra vào của đối phương.
 
Không biết nên gọi là trùng hợp hay là… một kiểu ăn ý kỳ lạ.
 
Chớp mắt đã đến ngày cưới của Ngụy Dương Dương.
 
Tôi đứng bên cánh gà sân khấu, nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong dãy ghế khách mời.
 
Dương Dương từng nói có gửi thiệp cho Hứa Huy Văn, anh ấy còn gửi tiền mừng, bảo nếu sắp xếp được sẽ đến.
 
Hôm chọn váy phù dâu, tôi cố tình chọn bộ đầm quây ngực ngắn cũn — với tính cách của Hứa Huy Văn, nhìn thấy tôi mặc thế này, chắc chắn không thể không có phản ứng.
 
Tôi muốn thấy anh ghen.
 
Muốn thấy ánh mắt anh tối sầm lại, kéo tôi ra chỗ khác nói: “Đi thay đồ.”
 
Muốn thấy anh tức giận khoác áo mình lên cho tôi rồi tôi sẽ vừa khoác áo vừa chạy lên sân khấu… giật lấy bó hoa cưới.
 
Tôi còn dặn Dương Dương trước rồi, bảo lúc tung hoa thì “giả vờ hụt tay”, để tôi bắt được mà mang đi… tỏ tình với Hứa Huy Văn.
 
Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng như kịch bản.
 
Nhưng đáng tiếc, chẳng có gì xảy ra hết.
 
Có lẽ anh chưa thấy tôi. Đợi tôi lên sân khấu, trở thành tâm điểm của cả hội trường, chắc chắn anh sẽ để ý tới.
 
Đôi giày hôm nay hơi lỏng, gót cứ trượt ra, nhưng tôi không quan tâm.
 
Bởi vì tôi đang đảo mắt khắp nơi tìm một bóng hình quen thuộc.
 
Ngụy Dương Dương nhìn thấy bờ vai trần của tôi, ánh mắt có chút nghi ngờ.
 
Tôi khẽ lắc đầu, nhưng cô ấy vẫn ném bó hoa về phía tôi.
 
Tôi không đón lấy.
 
Vì Hứa Huy Văn — hoàn toàn không đến.
 
Đến một cái nhìn cuối cùng, anh cũng không muốn dành cho tôi.
 
Vậy nên, chẳng có cái gọi là ăn ý.
 
Chỉ là anh đang cố tình né tránh tôi mà thôi.
 
Tôi từng nghĩ, anh sẽ dỗ tôi, sẽ phớt lờ tôi, thậm chí mắng tôi.
 
Tôi cũng từng chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ nũng nịu, xin lỗi, hứa hẹn đủ điều.
 
Duy chỉ không nghĩ đến chuyện anh sẽ… trực tiếp không đến.
 
Cảm giác như một cú đấm tung ra lại rơi vào khoảng không.
 
Tức đến nghẹn lòng.
 
Tối đó tôi uống không ít rư/ợ/u, nhìn qua còn say hơn cả cô dâu.
 
Ngụy Dương Dương nghe tôi lảm nhảm suốt về Hứa Huy Văn, liền rút điện thoại gọi thẳng cho anh:
 
“Nói một câu rõ ràng đi, rốt cuộc anh còn lo cho Tống Cẩm nữa không? Nếu không thì sau này chuyện của cô ấy tôi cũng mặc kệ!”
 
Tôi mơ màng nghe thấy giọng anh trong điện thoại:
 
“Cô ấy đang ở đâu?”
 
Lúc Hứa Huy Văn đến nhận tôi từ tay Dương Dương, anh cau mày:
 
“Sao uống nhiều thế này?”
 
Tôi mềm nhũn cả người, đổ ập lên người anh:
 
“Đồ l/ừ/a đ/ả/o!”
 
Anh biết tôi uống vào là tính nết tệ lắm.
 
Về đến nhà, tôi ôm lấy eo anh nhất quyết không buông.
 
Anh bất lực nói:
 
“Để tôi lấy nước cho em.”
 
“Cùng đi!”
 
Thế là tôi cứ dính lấy lưng anh, anh đi đâu tôi theo đó.
 
“Giờ tôi đi vệ sinh.”
 
“Thì anh cứ đi… Em ở sau lưng, anh cao vậy chứ em có thấy gì đâu!”
 
“Che mắt lại.”
 
Nhân lúc tôi buông tay, anh nhanh chóng lẻn vào nhà vệ sinh.
 
Khi tôi thả tay xuống, trước mặt không còn ai, tôi liền òa lên khóc nức nở:
 
“Hứa Huy Văn là đồ l/ừ/a đ/ả/o! Nói sẽ không bỏ em mà! Giờ lại trốn em! Đồ l/ừ/a đ/ả/o!”
 
Nghe tiếng tôi khóc, Hứa Huy Văn lập tức chạy ra:
 
“Tôi không đi. Tôi vẫn ở đây mà. Nào, rửa mặt rồi ngủ nhé?”
 
“Không ngủ. Ngủ rồi anh sẽ lén đi mất.”
 
“Không đâu.”
 
“Vậy ngủ với em đi.”
 
“…Được.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo