Bạn Gái Cũ Phòng Bên - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Tôi thề, tôi thật sự không cố ý mà.
 
Hứa Huy Văn đã đưa tôi cả hai chìa khóa, vậy mà tôi vội vàng đi ra ngoài lại quên không mang theo cái nào.
 
Tôi thử đưa tay gõ cửa:
 
“Hứa Huy Văn, lại là tôi…”
 
Không có động tĩnh.
 
“Anh mở cửa đi mà…”
 
Cửa đột ngột bật mở từ bên trong.
 
Anh túm lấy tôi, kéo mạnh vào phòng rồi ép tôi sát vào cánh cửa:
 
“Em thật sự nghĩ tôi không dám làm gì em à?”
 
Có lẽ anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mùi hương trên người giống y như chai sữa tắm tôi vừa dùng — mùi thơm dịu nhẹ, quyến rũ, dần dần len lỏi vào mũi khiến tim tôi đập thình thịch.
 
Cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng tim tôi đập dồn dập.
 
Tôi nghiêng đầu tránh ánh nhìn của anh, nhỏ giọng nói:
 
“Tôi quên mang chìa khóa.”
 
Anh im lặng một giây, rồi xoay người định bỏ đi.
 
Tôi kéo vạt áo anh lại:
 
“Tôi… tôi có thể ngủ nhờ một đêm không?”
 
Hứa Huy Văn khẽ nhắm mắt:
 
“Phòng phụ chưa trải ga giường. Trong phòng tôi có bộ mới, em vào lấy đi.”
 
“Ừm.”
 
Phòng ngủ của Hứa Huy Văn rất tối giản, không bày biện dư thừa, hoàn toàn trái ngược với căn phòng chất đầy thú bông của tôi.
 
Mùi gỗ nhẹ thoảng trong không khí giúp tôi phần nào trấn tĩnh lại.
 
Tôi mở tủ, quét mắt nhìn quanh mà không thấy ga giường đâu, đang định quay ra hỏi thì bỗng nhìn thấy quyển sổ ghi chú trên bàn.
 
Bên trong kẹp một tấm ảnh.
 
Tim tôi đập thình thịch, không nhịn được rút tấm ảnh ra một chút.
 
Là ảnh tôi – lúc còn bên nhau, đang gục đầu ngủ trên bàn – bị anh chụp trộm.
 
Tôi nghẹn thở.
 
Chẳng lẽ… anh vẫn còn thích tôi?
 
Lần trước là tôi chủ động theo đuổi anh, lần này… đến lượt anh theo đuổi tôi rồi chứ?
 
Phụ nữ thời đại mới không được để mình chịu thiệt!
 
Tôi hí hửng nghĩ đến cảnh Hứa Huy Văn theo đuổi tôi, còn tôi thì tha hồ làm khó làm dễ, nghĩ tới mà muốn bật cười.
 
Cạch — tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, tôi giật mình, vội nhét tấm ảnh trở lại chỗ cũ.
 
“Không tìm thấy à?”
 
Tôi gật đầu.
 
Có lẽ vẻ mặt tôi có chút lạ, anh nhìn tôi thêm mấy giây rồi đưa bộ ga giường qua, ngập ngừng một lát, sau đó đứng dậy đi sang phòng phụ trải sẵn giường giúp tôi.
 
Tôi lon ton chạy theo sau:
 
“Anh đẹp trai ơi, anh chu đáo quá trời luôn á! Em thuê anh làm bảo mẫu được không?”
 
Hứa Huy Văn chẳng buồn quay đầu.
 
Tôi còn chưa kịp lải nhải thêm câu nào thì *rầm* — cửa phòng phụ đóng cái rầm trước mặt.
 
Hừ, đồ mắc bệnh kiêu ngạo!
 
*Cạch.*
 
Tiếng khóa cửa vang lên sau lưng.
 
???
 
Rõ ràng người sợ chịu thiệt là tôi mà ta!
 
 
 
6
 
Sáng hôm sau, trên đường ra sân bay, tôi buồn ngủ đến mức mắt cứ díp lại.
 
Hứa Huy Văn cũng có quầng thâm lờ mờ dưới mắt.
 
Tôi thật sự không gắng nổi nữa, tựa đầu vào cửa kính xe định chợp mắt một chút.
 
Ai ngờ cửa kính bất ngờ hạ xuống, cổ tôi theo đà trượt xuống dưới, lắc một cái rõ đau.
 
Cách này đúng là hiệu quả, tôi lập tức tỉnh hẳn.
 
Tôi tức điên, vung tay tát vào vai anh:
 
“Hứa Huy Văn, anh bị điên à?!”
 
Anh vẫn điềm nhiên lái xe:
 
“Giờ mới biết buồn ngủ à? Hôm qua ai là người cứ lải nhải ‘đừng ngủ, đừng ngủ’ suốt vậy?”
 
Ờ thì… là tôi.
 
Nhưng mà chuyện đó tôi chỉ chịu trách nhiệm một… tí thôi.
 
Lỗi là do tôi nửa đêm dậy đi vệ sinh rồi mò nhầm cửa.
 
Cơ mà, đây là lần đầu tôi ở chỗ anh, đi nhầm cũng là chuyện dễ hiểu chứ bộ!
 
“Ai bảo anh khóa cửa làm gì?”
 
Nếu anh không khóa, tôi đâu phải lúng túng mở không ra.
 
Nếu tôi mở được, tôi đâu có bực đến mức đá cửa.
 
Nếu tôi không đá cửa, tôi cũng đâu có tỉnh ngủ luôn.
 
Nếu tôi không tỉnh ngủ, tôi đã chẳng kéo anh ngồi nghe mình kể ca bệnh suốt…
 
Kết quả của việc ngồi nghe tôi kể mấy ca bệnh nam khoa nửa đêm, dĩ nhiên là tôi càng nghe càng tò mò, anh càng nghe càng bực, rồi trời cũng dần dần sáng…
 
Vậy là tụi tôi sớm bắt đầu một ngày “tuyệt vời”.
 
Hôm nay là ngày em trai tôi – Đường Tống – trở về nước. Nhiều năm không gặp, tôi thật sự thấy nhớ nó.
 
Đường Tống là bạn chung của tôi và Hứa Huy Văn, nhưng nói thật thì quan hệ giữa hai người họ thân thiết hơn nhiều.
 
Cậu ấy là bạn nối khố với Hứa Huy Văn, còn tôi thì… chỉ là một con mê sắc đẹp, muốn lợi dụng Đường Tống để tiếp cận trai đẹp mà thôi.
 
Vì vậy nên tôi từng rất tủi thân với vai trò “công cụ” của mình, nhất là sau khi tôi cua được Hứa Huy Văn, bộ ba huynh đệ chỉ còn lại mình Đường Tống là độc thân.
 
Tôi cuối cùng cũng không nỡ nói ra sự thật, bởi vì tôi nhận ra… mình đã thật lòng coi cậu ấy là bạn.
 
So với Hứa Huy Văn – người suốt ngày thích quản tôi, nói câu nào cũng trái ý – thì Đường Tống thật sự là thiên thần.
 
Kiểu như tôi kêu cậu ấy mua “Thượng Hải đại má” thì cậu ấy tuyệt đối không dám mua nhầm thành “Thẩm mỹ viện Hộ Thượng” đâu.
 
Vậy nên tôi nghi ngờ rằng lý do Hứa Huy Văn thân với Đường Tống là vì… cậu ấy quá dễ bị bắt nạt.
 
Tôi háo hức muốn thay cậu ấy đòi lại công bằng, nên vừa thấy cậu là tôi đã khoác vai hỏi ngay:
 
“Có mang quà về cho chị không đấy?”
 
“Có có có, cả chị và anh Hứa đều có!”
 
“Thế thì không được! Của chị phải nhiều hơn ảnh chứ!”
 
“Được được. À, để em giới thiệu, đây là sư muội của em.”
 
Lúc này tôi mới để ý, phía sau cậu ấy còn có một cô gái đi cùng.
 
Tôi nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, nghi ngờ hỏi:
 
“Cả hai là…?”
 
Đường Tống vội vàng giải thích:
 
“Không có gì đâu, thật sự rất trong sáng! Chỉ là sư huynh sư muội thôi!”
 
Cô gái kia thì khá tự nhiên, lần lượt chào hỏi từng người.
 
Đến lượt Hứa Huy Văn, ánh mắt cô ấy rõ ràng dừng lại lâu hơn 2 giây mới chịu rời đi.
 
7
 
Cả nhà Đường Tống đều sống ở nước ngoài, nhà ở trong nước lâu ngày không dọn dẹp nên cậu quyết định tạm đến chỗ Hứa Huy Văn ở vài hôm, còn sư muội thì được sắp xếp qua nhà tôi ở tạm.
 
Sau khi ổn thỏa cho hai người, tôi và Hứa Huy Văn cùng ra siêu thị gần đó mua đồ ăn.
 
Tôi vừa ném thực phẩm vào xe đẩy, vừa giả vờ hỏi bâng quơ:
 
“Sư muội cậu ấy trông cũng xinh phết nhỉ?”
 
“Cũng được.”
 
“Anh với cô ấy nói chuyện có vẻ hợp?”
 
“Em với Đường Tống khoác vai cười nói phía trước, còn biết tôi có nói chuyện được với ai không?”
 
“Tôi với Đường Tống anh chẳng phải rõ rồi à? Trước giờ vẫn vậy, không có gì cả.”
 
Hứa Huy Văn khựng bước.
 
Tôi chợt nhận ra… hình như mình đang giải thích.
 
Mà cảnh tượng này, giống hệt cuộc cãi vã cuối cùng trước khi chia tay — vẫn là chủ đề cũ.
 
Tôi bắt đầu thấy bất an, đang định bước lên giải thích thì anh đã lạnh giọng cắt ngang:
 
“Phải rồi, là bạn mà.”
 
Suốt đoạn đường còn lại, anh không thèm để ý tới tôi nữa.
 
Hứa Huy Văn là kiểu người có m/á/u chiếm hữu rất cao.
 
Lúc còn yêu nhau, chỉ cần tôi tiện miệng khen một anh nào đó đẹp trai là mặt anh đen như đít nồi.
 
Lần chia tay ấy cũng vậy, chỉ vì anh nghĩ đàn anh cùng nhóm thích tôi, còn tôi thì ngây ngô chẳng biết gì, còn cho là anh suy diễn.
 
Giờ thì ngay cả Đường Tống cũng không được.
 
Về tới nhà, sắc mặt anh vẫn u ám đến mức sư muội cũng phải thì thầm hỏi tôi:
 
“Anh Hứa bị sao thế chị?”
 
Nghe chữ “anh Hứa” phát ra từ miệng cô bé, tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái:
 
“Không sao đâu, anh ấy tính khí thất thường vậy đó, quen là được.”
 
“À à… mà ảnh đẹp trai thật á.” — cô sư muội cười tít mắt nhìn theo bóng lưng anh, y chang tôi hồi đó.
 
Tim tôi nhói nhẹ một cái:
 
“Đẹp trai gì mà đẹp trai… Già rồi, xuống sắc hết rồi còn đâu.”
 
“Chị Tống, có phải chị thích anh Hứa không vậy?”
 
“Tôi á? Tất nhiên là không rồi.”
 
Tôi vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Hứa Huy Văn, thấy anh không có phản ứng gì mới thở phào.
 
Sư muội lập tức nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
 
“Vậy tốt quá, em yên tâm theo đuổi ảnh rồi!”
 
“Ờ… thật ra ảnh không dễ cua đâu, tính tình khó ở, không tôn trọng phụ nữ, mà còn cực kỳ ở dơ…”
 
Để chứng minh, tôi lén vứt luôn vỏ bánh snack vừa ăn xuống nền nhà sạch bóng.
 
“Không sao!”
 
???
 
Gì cơ?
 
Cái này cũng chịu được á?
 
Con gái đi du học nước ngoài giờ đều rộng lượng vậy luôn hả?
 
Hứa Huy Văn nấu ăn khá ngon, nhưng không hiểu cố tình hay gì mà món tôi thích thì lại bày hết trước mặt sư muội.
 
Cô ấy vui vẻ liên tục cảm ơn, còn Hứa Huy Văn thì mỉm cười rất chi là lịch thiệp:
 
“Tôi nghĩ con gái chắc sẽ thích mấy món này.”
 
Tôi cắn đũa nhìn hai người tung hứng, không chịu nổi liền quay sang thì thầm với Đường Tống:
 
“Chị giao cho cậu một nhiệm vụ: cua sư muội giùm chị đi!”
 
Đường Tống ngơ ngác:
 
“Tụi em thật sự không có gì đâu…”
 
“Nhưng hai người có thể thành đôi mà.”
 
“Nhưng tụi em thật sự không phải kiểu đó…”
 
“Ăn thì ăn, đừng nói chuyện. Ăn xong rồi nói.” — Hứa Huy Văn cắt ngang cuộc giằng co.
 
Hừ, tôi ấm ức trong lòng.
 
Cái gì mà…
 
Anh được phép nói chuyện với người khác, còn tôi thì không được thân thiết với Đường Tống?
 
Bá đạo thật sự!
 
Tôi âm thầm chửi Hứa Huy Văn cả vạn lần trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không dám hé một câu, vì rõ ràng là anh vẫn đang giận.
 
Ngay cả lúc còn bên nhau, mỗi lần anh giận, tôi cũng chẳng dám nói gì.
 
Huống gì là bây giờ.
 
“Em còn ăn nữa không?”
 
Hứa Huy Văn dùng đũa gõ nhẹ vào phần đầu cá mà tôi đang cố gắp.
 
“Em gắp mà giống như biến cái đầu cá thành lưới đánh cá vậy đó.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo