Bạn Gái Cũ Phòng Bên - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Vừa mới bước đến khu vực cầu thang, Hứa Huy Văn đã ép tôi vào tường.
 
Một tay anh chống lên tường, tay còn lại đút túi áo blouse trắng.
 
Mặc trên người bộ đồ thiêng liêng nhất, nhưng lại tạo dáng mê hoặc nhất.
 
Thật sự có chút gợi cảm.
 
“Nghe nói em đi khắp nơi nói tôi… không được?”
 
Tôi chột dạ nuốt nước bọt, nở nụ cười lấy lòng:
 
“Không có mà, tụi họ tự suy diễn đấy chứ.”
 
“Vậy giờ tính sao?”
 
Ánh đèn vàng từ trên đầu rọi xuống, hàng mi dài của anh in bóng mờ lên gương mặt.
 
Đôi môi mỏng sắc nét đầy mê hoặc.
 
Tự nhiên tôi thấy hồi hộp hẳn.
 
“Tôi… tôi sẽ đi nói lại với họ, bảo là họ hiểu sai rồi.”
 
Khuôn mặt anh dần áp sát, giọng trầm trầm, quyến rũ vang bên tai tôi:
 
“Chuyện như vậy, phải trải nghiệm qua mới có tư cách phát ngôn.”
 
“Muốn thử không?”
 
Hơi thở của anh phả lên cổ tôi, ấm nóng lan từ cần cổ xuống tận sống lưng, khiến mặt tôi như muốn bốc cháy.
 
Môi anh càng lúc càng gần, tôi không còn đường lui.
 
Dù gì thì đây cũng là nơi anh làm việc, chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu nhỉ?
 
Với lại… tôi cũng hơi hơi mong chờ chút xíu…
 
Nghĩ vậy, tôi khẽ nhắm mắt lại, căng thẳng chờ đợi.
 
Một lúc lâu trôi qua, nụ hôn tôi mong đợi chẳng hề xuất hiện.
 
Thay vào đó là một tiếng cười khẽ bên tai:
 
“Đúng là không có tiền đồ.”
 
4
 
Tức điên vì bị anh trêu chọc, mặt tôi đỏ bừng, lập tức quay đầu bỏ đi.
 
Về tới phòng bệnh, Ngụy Dương Dương nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
 
“Trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, ngựa muốn ăn lại cỏ cũ… ngăn cũng chẳng được.”
 
“Tớ thèm vào!”
 
Ngụy Dương Dương ghé sát lại, thần bí nói:
 
“Tớ có linh cảm, hai người sẽ không dứt được đâu.”
 
Tôi hí hửng:
 
“Cậu cũng thấy anh ấy vẫn còn vương vấn tớ đúng không?”
 
“Không, tớ thấy là cậu mới không nỡ buông ảnh.”
 
Câu nói đ/â/m trúng tim đen, nhưng miệng tôi vẫn cứng như đá:
 
“Sao không thể là anh ta chủ động níu kéo chứ?”
 
“Cho dù gấu Bắc Cực ăn thịt chim cánh cụt, thì Hứa Huy Văn cũng không đời nào chủ động đòi quay lại với cậu đâu!”
 
Tôi không để ý, hoá ra bạn thân tôi còn là cây vần điệu sống =))
 
 
Vì Ngụy Dương Dương sắp kết hôn nên đã dọn khỏi căn nhà thuê chung trước đó.
 
Tôi cũng tìm một căn hộ hai phòng một khách, trang trí đơn giản sạch sẽ, hôm nay là ngày dọn sang.
 
Lôi va li đến nhà mới đã là buổi tối, dọn dẹp cả ngày mệt rã rời, chỉ muốn tắm cái rồi ngã ra ngủ.
 
Nhưng ông trời không chiều lòng người, tắm được nửa chừng thì… hết nước nóng.
 
Đầu tóc đầy bọt, tôi thở dài ngao ngán.
 
Chợt nhớ môi giới từng bảo chủ nhà ở ngay phòng đối diện, tôi bèn gom hết can đảm gõ cửa mượn tạm phòng tắm.
 
Cửa mở rất nhanh, khăn tắm che mắt khiến tôi chỉ thấy được đôi chân dài của đối phương.
 
Tôi lo lắng mở lời:
 
“Chào anh, em thuê căn đối diện. Nhà em hết nước nóng rồi, có thể cho em dùng nhờ phòng tắm được không ạ?”
 
Chủ nhà không lên tiếng.
 
Chắc là bất tiện, tôi cũng ngại tiếp tục làm phiền:
 
“Xin lỗi đã làm phiền anh, em…”
 
“Em mặc như vậy mà dám gõ cửa nhà người ta hả?”
 
Giọng nói quen thuộc.
 
Hứa Huy Văn!
 
“…Ăn mặc thế thì sao? Chẳng lẽ ai cũng giống anh, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đó?”
 
Anh liếc mắt, kéo tôi vào phòng:
 
“Tôi chỉ muốn hỏi, em không thấy lạnh à?”
 
“Thế rốt cuộc là ai đang nghĩ lệch hả?”
 
Bị anh chặn họng, tôi hừ một tiếng, lách người lao thẳng vào nhà tắm.
 
Tắm xong bước ra, Hứa Huy Văn đang ngồi trên sofa đọc sách, đeo kính vào nhìn còn có chút khí chất cấm d/ụ/c.
 
Tôi – người luôn thích nhảy điệu disco trên vùng cấm của anh – vừa nhấc chân bước đến thì nghe anh nói:
 
“Trên bồn rửa có trà gừng đường đỏ, uống xong hãy ra.”
 
Tôi ngoái đầu nhìn lại, cốc nước còn bốc hơi nghi ngút.
 
Hừm, người mình huấn luyện đúng là chu đáo ghê.
 
Nhưng thù ban ngày vẫn phải trả!
 
Tôi bưng cốc trà đến ngồi sát bên cạnh.
 
“Chủ nhà này, máy nước nóng có phải anh cố tình làm hỏng không?”
 
Hứa Huy Văn ngước nhìn tôi một cái, tôi mới nhận ra áo choàng tắm trên người hơi lỏng.
 
Vội vã kéo kín lại.
 
“Không.”
 
“Chắc chắn là có. Anh cố tình gây khó dễ, để em phải đến tìm anh đúng không?”
 
Tôi tiếp tục phát ngôn nguy hiểm:
 
“Ban ngày ở cầu thang á, cứ tưởng anh sẽ thể hiện gì đó cơ… Ai ngờ đâu…”
 
Chưa dứt câu, chân tôi vừa khẽ cọ vào người anh đã bị anh nắm chặt:
 
“Em chắc chắn muốn chọc tôi?”
 
Thấy ánh mắt anh nguy hiểm đến mức đèn cảnh báo trong đầu tôi réo inh ỏi, tôi lập tức ngửa cổ uống sạch trà gừng, đặt cốc xuống rồi chuồn thẳng.
 
Cúi đầu nhìn đầu ngón chân ửng đỏ, trời ơi kích thích thật!
 
Lần sau còn dám!
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo