Chương 6
11
Cố Dự Trì bỏ đi rồi
Chỉ còn tôi với Thiên Thiên hai mắt nhìn nhau
May mà trước khi đi, anh vẫn để lại bữa sáng, nấu xong cả cơm trưa, còn buộc tóc cho Thiên Thiên gọn gàng
Tôi vừa gặm bánh mì nguyên cám, vừa gọi cho anh mấy cuộc
Tên đàn ông chết tiệt, gọi thế nào cũng không nghe máy
“Mẹ ơi, ba còn quay về không?” — Thiên Thiên lo lắng nói — “Trước khi đi ba nhìn con rất lâu, xoa đầu con rồi nói: mẹ sắp tìm ba mới cho con rồi”
“Ba còn mua cho con một con búp bê, nói là sau này nhớ ba thì ôm nó”
Trong lòng con bé là một chú vịt lông vàng tròn vo
“Thế con có muốn ba quay lại không?” — Tôi hỏi
Con bé gật đầu như bổ củi:
“Con thích ba lắm. Tuy ba trông hơi ngốc ngốc, nhưng ba rất tốt với con với mẹ”
“Chúng ta có đi tìm ba không?”
Tôi bỗng nhớ đến chuyện trước đây, Cố Dự Trì từng nói
Anh bảo rất muốn có con với tôi, mà là con gái thì càng tốt
“Nhưng nuôi con gái cũng nhiều lo, anh chỉ sợ sau này lớn lên bị mấy tên tóc vàng dụ dỗ mất. Thẩm Di, nếu sau này mình có con, nhất định phải dạy con từ nhỏ, tuyệt đối đừng thích trai tóc vàng”
Tôi kéo Thiên Thiên lại gần, thay cho con một chiếc váy xinh xắn:
“Đừng lo, ba sẽ tự quay về. Hôm nay là thứ Bảy, mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé”
Không lâu sau, Thiên Thiên gửi vài tin nhắn thoại cho Cố Dự Trì
“Ba ơi, mẹ đưa con xuống dưới chơi, gặp một anh tóc vàng đẹp trai lắm”
“Anh ấy rất thân thiện, còn cúi đầu để con xoa đầu nữa. Con sờ một lúc, mượt lắm luôn”
Tin vừa gửi đi chưa được hai phút, người mất liên lạc hồi nãy lập tức gửi lại một đoạn ghi âm
“Thiên Thiên, không được như thế, phải tránh xa trai tóc vàng”
Thiên Thiên ngoan ngoãn trả lời:
“Nhưng mà ba ơi, con thích anh ấy lắm”
“Mẹ cũng thích, sờ mãi luôn. Ảnh rất ngoan, không hề nổi nóng”
“Mẹ còn bảo, nếu con muốn thì sẽ dẫn một anh tóc vàng về nhà cho con chơi cùng”
Lập tức, điện thoại của tôi liền đổ chuông — là Cố Dự Trì gọi đến
Tôi không bắt máy, dắt Thiên Thiên đến trung tâm thương mại
“Ba ơi, mẹ với con bận lắm, không rảnh nghe máy đâu. Mẹ đang đưa con đi chọn anh tóc vàng”
“Mẹ bảo, ba đi rồi, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, không an toàn. Lỡ có trộm thì sao, vẫn cần một anh tóc vàng bảo vệ”
“Con với mẹ ưng một anh rồi. Mắt anh ấy to tròn, vừa để con sờ, vừa liếm tay mẹ. Cả hai mẹ con đều rất thích”
“Ảnh cứ dính lấy mẹ, không chịu rời đi. Ba ơi, tụi con quyết định chọn ảnh rồi, sắp dắt về nhà luôn nha”
“Mẹ bảo nếu ba còn không quay về, thì trong nhà sẽ không còn chỗ cho ba nữa đâu”
Gửi xong hết, Thiên Thiên đưa điện thoại lại cho tôi, hí hửng ôm lấy anh tóc vàng mới mua
Cố Dự Trì gọi liên tục đến mức suýt làm cháy máy tôi
Tôi để chế độ im lặng, nắm tay Thiên Thiên dạo khắp trung tâm
Thấy một cửa hàng mới mở chuyên đồ mẹ và bé, tôi tiện tay mua hai bộ đồ đôi
Đi ngang một tiệm đồ nam, nhớ ra dao cạo râu của Cố Dự Trì bị cùn, tôi mua tặng anh cái mới
Đến khu trang sức, tôi ghé vào chọn một chiếc nhẫn nam theo đúng size tay của Cố Dự Trì
Tôi không biết nấu ăn, nên dắt Thiên Thiên ăn luôn ở tiệm rồi mới về
“Mẹ ơi, về nhà mình có gặp lại ba không?”
Tôi gật đầu:
“Nếu ba con còn thương mẹ con mình, ba sẽ ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa”
Quả nhiên, vừa ra khỏi thang máy, tôi thấy Cố Dự Trì đang đi tới đi lui trước cửa nhà
Thấy tôi, anh lập tức chạy tới, liếc nhìn phía sau mấy lần
Phát hiện không có ai, anh thở phào nhẹ nhõm:
“Em không thật sự dắt một anh tóc vàng về nhà đấy chứ?”
“Tất nhiên là có rồi. Mẹ con em vừa đi lấy hàng về, sắp tới đó”
Tôi nói thật
Cố Dự Trì khựng lại, ánh mắt rơi vào đống túi to túi nhỏ trong tay tôi
“Em định mặc đồ đôi với nó?”
“Còn mua cho nó dao cạo râu mới?”
“Thẩm Di, em điên rồi à? Em chẳng phải rất ghét trai tóc vàng sao?”
Tôi lắc đầu:
“Anh ấy không giống những người khác”
“Không giống chỗ nào?”
“Rất đẹp trai, trẻ trung, tràn đầy năng lượng. Nuôi cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền mỗi tháng”
Mặt Cố Dự Trì càng lúc càng đen:
“Nó còn phải để em nuôi?”
“Chẳng phải còn tệ hơn cả anh bây giờ à?”
Nói tới đây, anh nắm chặt cổ tay tôi:
“Anh rời xa em là muốn em tìm người tốt hơn, chứ đâu phải kiếm ai còn tệ hơn cả anh!”
“Thằng đó biết chăm sóc người khác sao? Nó biết đưa đón Thiên Thiên đi học à…”
Tôi lạnh nhạt cắt lời:
“Không biết, nhưng nó mang lại giá trị tinh thần”
Cố Dự Trì nghẹn lời, nghiến răng nói lớn:
“Vậy em chọn anh còn hơn!”
“Anh cũng có thể mang lại giá trị tinh thần! Anh cam đoan sẽ làm tốt hơn nó! Dù anh lớn tuổi hơn một chút nhưng không cần em nuôi, ưu thế còn hơn hẳn nó! Mình còn quá hiểu nhau, em chọn anh đi!”
“Với lại… em đâu muốn để thằng tóc vàng đó dạy hư Thiên Thiên, đúng không?”
Lời vừa dứt, cửa thang máy mở ra
Thiên Thiên dắt theo một chú chó lông vàng, vui mừng chạy đến:
“Ba ơi, ba về rồi!”
“Đây là chú chó Golden mẹ mua cho con. Con đặt tên cho nó là… Hoàng Mao (Tóc Vàng) đó!”
12
Cố Dự Trì đối mặt với “Hoàng Mao”, vẻ mặt ngượng ngùng hết chỗ nói
“À… anh hiểu nhầm rồi. Không có gì thì anh đi trước vậy”
Tôi chặn anh lại:
“Đã đến rồi, nói cho rõ đi”
Anh theo tôi vào nhà, cúi đầu như một đứa trẻ vừa phạm lỗi
“Cố Dự Trì, em thừa nhận, ban đầu đến với anh là vì tiền”
Anh gật đầu:
“Anh biết, nên anh đã cố gắng kiếm thật nhiều tiền”
“Nhưng em còn mê cơ thể anh nữa. Xương mặt anh đẹp, dáng người chuẩn, thể lực thì miễn chê, ở bên anh em thấy rất vui”
Cố Dự Trì lập tức ngẩng đầu, sắc u ám trên mặt vơi đi quá nửa
“Ban đầu em định chờ anh phá sản rồi cầm tiền đi luôn”
Anh lại gật đầu:
“Anh hiểu mà, em không cần phải cùng anh chịu khổ”
“Nhưng sau đó em không muốn đi nữa. Cố Dự Trì, em nhận ra mình yêu anh, yêu nhiều hơn tưởng tượng. Giờ em có nhiều tiền, nhiều đến mức tiêu không hết, chuyện anh có tiền hay không chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em cả”
“Thiên Thiên rất thích anh làm ba, em cũng rất thích anh. Trước đây là em chưa cho anh đủ cảm giác an toàn, giờ nói ra hết, em mong anh gạt bỏ mọi băn khoăn, nghiêm túc ở bên mẹ con em, được không?”
Cố Dự Trì sững người nhìn tôi, muốn nói điều gì đó nhưng như không biết bắt đầu từ đâu
Tôi chợt nhớ đến chuyện ở tiệm bánh hôm qua, liền gọi cho Tạ Kiều
Cậu ta bắt máy với giọng đầy phấn khích:
“Chị gọi em à? Hôm nay mình lại đi cà phê nhé?”
“Không” — tôi nói — “Chị chỉ muốn nhắc em, nếu còn không chịu ký hợp đồng mà cứ hẹn đi chơi hoài thì chị rút vốn đấy”
“Đừng mà! Chị đừng rút! Ba em mà biết thì đánh chết em mất” — Tạ Kiều quýnh lên — “Vậy hôm nay ký, em qua công ty liền được không?”
“Mai đi, hôm nay chị phải dỗ bạn trai”
Cậu ta im một lúc, rồi hỏi:
“Cho em hỏi hơi nhiều chuyện một chút… bạn trai của chị là ai vậy? Em muốn biết, người nào may mắn đến thế”
“Người em gặp hôm qua ở tiệm bánh đó”
Tạ Kiều sững người:
“Không lẽ là… người giao đồ ăn?”
“Ừ, là anh ấy” — tôi nhìn về phía Cố Dự Trì, cười nói với Tạ Kiều — “Bọn chị đã bên nhau ba năm rồi, và chị yêu anh ấy rất nhiều”
Tắt máy xong, Cố Dự Trì vẫn chưa kịp hoàn hồn
Anh mím môi, đuôi mắt có chút ướt, chăm chú nhìn tôi không rời
“Giờ anh tin là em yêu anh thật rồi chứ?”
Tôi nói, rồi cúi người hôn nhẹ lên môi anh
Anh lập tức siết chặt tôi trong lòng, dồn dập đáp lại
Trong cơn cuồng nhiệt nồng cháy, tôi nắm lấy tay anh, lồng chiếc nhẫn vừa mua vào ngón áp út
Cảm nhận được vòng kim loại lành lạnh, anh khẽ sững người, cúi xuống
Ánh mắt dừng lại nơi chiếc nhẫn vừa khít, hơi thở khựng lại
“Cố Dự Trì, anh có muốn cưới em không?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi, khoảng cách quá gần, tôi còn cảm nhận được cả rung động nơi lồng ngực anh
Anh mỉm cười với tôi, rồi vừa cười vừa rơi nước mắt, giọt lệ nóng hổi rơi thẳng vào lòng bàn tay tôi
Anh nói:
“Thẩm Di, anh muốn”
“Rất muốn rất muốn… được cưới em”