Ba Ba Nhà Tôi Là Cực Phẩm - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
9
 
Từ nhỏ, Chu Cạnh Dự và Cố Dự Trì đã không ưa nhau
 
Hồi còn đi học, Cố Dự Trì luôn đứng nhất lớp, còn Chu Cạnh Dự thì mãi lẹt đẹt phía sau một bậc
 
Anh bị Chu Cạnh Dự xem là đối thủ tưởng tượng
 
Lớn lên, Cố Dự Trì lại thành cấp trên lạnh lùng của nữ chính
 
Nữ chính làm kế toán trong công ty, chỉ cần sai một xu, Cố Dự Trì cũng bắt làm lại từ đầu
 
Vì chuyện đó mà nữ chính than phiền không ít, khiến Chu Cạnh Dự càng ghét anh hơn
 
Từ đằng xa, tôi đã nghe tiếng giọng điệu mỉa mai của Chu Cạnh Dự vang lên:
 
“Sao còn sống à? Tôi còn tưởng anh không chịu nổi cú sốc này nên nhảy lầu rồi chứ”
 
Cố Dự Trì bình thản gật đầu:
 
“Suýt nữa thì nhảy rồi, nhưng được Thẩm Di kéo lại”
 
“Cô ấy nói cô ấy cần tôi, nên tạm thời tôi không muốn chết nữa”
 
Chu Cạnh Dự bật cười khinh bỉ:
 
“Nhưng người ta thật sự cần anh sao? Thẩm Di trẻ trung xinh đẹp, bao nhiêu đàn ông theo đuổi”
 
“Anh cũng hơn hai mươi rồi, sao so được với trai trẻ mười tám”
 
“Giờ thì ngay cả tiền cũng không có, anh còn có giá trị gì với Thẩm Di chứ?”
 
Cố Dự Trì trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc đáp:
 
“Tôi có thể giúp Thẩm Di chăm con”
 
Chu Cạnh Dự cười to khinh miệt:
 
“Thẩm Di có tiền, cần gì anh chăm, thuê bảo mẫu là xong rồi”
 
“Hơn nữa, cô ấy tốt như vậy, dù có con rồi cũng vẫn có người yêu. Cùng lắm là thấy anh thảm hại quá nên cho anh lý do sống tiếp thôi. Nếu là tôi, rơi xuống đáy như vậy, còn mặt mũi gì mà sống?”
 
Cố Dự Trì không đáp, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì
 
Ánh đèn đường hắt xuống người anh, cái bóng kéo dài vô tận, càng khiến anh trông cô đơn thê lương
 
Tôi chạy tới, lấy bịch rác trên tay đập thẳng vào đầu Chu Cạnh Dự:
 
“Anh bị bệnh à?”
 
“Muốn chết thì tự mà đi chết! Đứng đây chê bai người khác thì hay lắm sao?”
 
“Anh nghĩ anh là ai mà dám đoán bừa lòng tôi? Đồ không có nhân tính!”
 
Càng nói tôi càng giận, cởi luôn đôi giày cao gót ném thẳng vào người anh ta
 
Chu Cạnh Dự đầu đầy trứng gà, người bốc mùi cải thối, tức giận chửi tôi là đàn bà chanh chua
 
Không chịu nổi cái mùi đó, anh ta vội vàng leo lên xe bỏ đi
 
Cố Dự Trì cúi xuống, giúp tôi mang lại giày:
 
“Xin lỗi, điện thoại hết pin nên tắt máy, em có lo lắng không?”
 
Anh xách ba túi to, tôi tò mò ghé lại nhìn thử
 
“Ồ, hoành tráng ghê. Cua hoàng đế, tôm hùm, bào ngư, hải sâm, cua hoa… Mua nhiều thế cơ à”
 
Anh cúi đầu sâu hơn, áy náy nói:
 
“Xin lỗi… Trước đây hải sản đều là nhập từ Úc, giờ anh không mua nổi nữa rồi. Trứng cá muối, nấm truffle từng có trên bàn cơm cũng không thể chuẩn bị cho em nữa”
 
Tôi chủ động khoác tay anh:
 
“Mấy thứ đó ăn ngán rồi, giờ em chỉ muốn thử hương vị khác thôi”
 
“Này, Cố Dự Trì, đừng nghe mấy lời nhảm nhí người ta nói. Em với Thiên Thiên đều rất cần anh”
 
Anh gật đầu, về nhà thay tạp dề rồi chui vào bếp làm liền một mạch mười hai món
 
Nhưng tôi nhận ra, Cố Dự Trì bắt đầu có dấu hiệu lạ
 
Ví dụ như, anh thì thầm với Thiên Thiên:
 
“Ba vô dụng lắm phải không? Mua hải sản xong thì chỉ còn đủ tiền cho con học lớp taekwondo. Ba tính cho con học thêm võ nữa mà giờ không đủ”
 
Thiên Thiên hôn chụt lên má anh một cái:
 
“Con học một lớp là đủ rồi, học hai lớp mệt lắm đó”
 
“Ba ơi, con có bài thủ công không biết làm, ba dạy con nhé?”
 
Lại ví dụ khi đi ngoài đường, ánh mắt anh luôn dừng lại ở những chàng trai mười tám, mười chín tuổi, mặt đầy ghen tị, rồi hỏi con:
 
“Ba già rồi phải không?”
 
Thiên Thiên kéo tay anh, hướng về phía nhà:
 
“Ba tuy lớn tuổi nhưng đẹp trai hơn tụi đó nhiều”
 
“Cô giáo bảo con vẽ poster, ba vẽ chung với con được không?”
 
Tôi âm thầm lo lắng — có vẻ Cố Dự Trì đã để lời của Chu Cạnh Dự lọt vào tim
 
May mà Thiên Thiên lanh lợi, mỗi lần anh sắp suy nghĩ lung tung là con bé lại lôi kéo anh vào chuyện khác
 
Mấy ngày gần đây tôi rất bận
 
Tôi để ý một dự án, trong nguyên tác chỉ nhắc đến mơ hồ, nhưng có tỷ suất lợi nhuận lên đến 500%
 
Tôi định đầu tư
 
Người tôi tiếp xúc là con trai chủ tịch, mới vừa tròn hai mươi
 
Tuổi trẻ, nên hay hẹn tôi ở tiệm cà phê, tiệm bánh ngọt để trao đổi
 
Còn hay nói nhiều, nói một hồi là bắt đầu lạc đề
 
Hôm đó, tôi nói với Cố Dự Trì rằng mình ra ngoài đi làm đẹp
 
Vừa ra khỏi cửa thì Tạ Kiều nhắn tôi đến tiệm bánh để bàn chuyện
 
Liên quan đến tiền bạc nên tôi lập tức đồng ý
 
Chỉ là tôi không ngờ… mọi chuyện lại trùng hợp đến thế
 
Khi tôi và Tạ Kiều đang nói chuyện, thì đúng lúc Cố Dự Trì tới tiệm lấy đơn hàng
 
10
 
Tiệm bánh có một tấm kính lớn sát đất, tôi và Tạ Kiều ngồi ngay cạnh đó
 
Lúc ấy Tạ Kiều đang kể về đời sống đại học, thì Cố Dự Trì vừa khéo đi ngang qua
 
Cách một tấm kính, anh sững sờ nhìn thấy chúng tôi
 
Ngẩn ra trong chốc lát, anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cúi đầu bước vào lấy đơn hàng
 
Từ đầu đến cuối anh không ngẩng lên, giả như không quen tôi
 
Tôi thật sự không chịu nổi, vẫy tay gọi anh:
 
“Cố Dự Trì, lại đây”
 
Tạ Kiều tò mò hỏi:
 
“Người này là?”
 
Tôi giới thiệu:
 
“Bạn trai tôi”
 
“Chị đùa à?” — Tạ Kiều nhìn anh từ đầu tới chân — “Không phải anh ta là shipper sao?”
 
“Chị như này mà lại quen người giao đồ ăn á? Chị đừng chọc em”
 
“Tôi thật sự là…”
 
Lời còn chưa dứt thì Cố Dự Trì đã cắt ngang:
 
“Thẩm tiểu thư thích lấy tôi ra làm trò đùa thôi. Tôi không phải bạn trai cô ấy, chỉ là đàn anh hồi đại học”
 
“Hai người cứ trò chuyện đi, tôi còn phải đi giao hàng, trễ đơn là bị trừ tiền đó”
 
Nói xong anh cầm túi chạy trối chết
 
Cái gì vậy? Anh bị khùng à?
 
Chính thất mà làm như tiểu tam, cứ lén lén lút lút?
 
Tôi về đến nhà, anh đã nấu cơm xong, trên bàn còn đặt món tráng miệng
 
Là món bánh ngàn lớp vị xoài mà tôi gọi ở quán lúc nãy
 
Trong lúc anh đi rửa bát, lau nhà, giặt quần áo, bận tối mắt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra
 
Cuối cùng vẫn là tôi lên tiếng trước:
 
“Cố Dự Trì, anh không có gì muốn hỏi em à?”
 
Anh đang xếp đồ bên cạnh, tay vẫn không ngừng:
 
“Không có”
 
Nhưng mấy cái áo bị gấp méo xẹo kia đã tố cáo tâm trạng rối bời của anh
 
“Thật sao? Về cậu trai lúc nãy, anh không muốn nói gì à?”
 
Trầm mặc một lát, Cố Dự Trì cúi mắt nhìn tôi:
 
“Cậu ấy rất trẻ, tràn đầy sức sống, gia đình chắc cũng không tệ”
 
“Nhưng còn nhỏ, chắc chưa biết chăm con. Nếu em định chọn cậu ta, cũng nên cân nhắc kỹ”
 
Tôi cố ý trêu:
 
“Nhưng cậu ấy bảo cậu ấy rất giỏi chăm con”
 
Cố Dự Trì gấp đi gấp lại cái áo của tôi, khẽ “ừ” một tiếng
 
“Anh biết rồi. Khi nào cậu ta đến nhà, anh sẽ bàn giao lại việc của Thiên Thiên”
 
“Với lại, em thích ăn cơm om cà tím anh nấu, để anh dạy lại cho cậu ta, để sau này em vẫn được ăn”
 
Càng nói, giọng anh càng nhỏ dần, sắc mặt không thay đổi, nhưng các đốt ngón tay đã tái nhợt
 
Cảm giác vỡ vụn như sắp tràn ra
 
Anh phá sản rồi vẫn cố giữ khoảng cách với tôi, tính ra đã hơn một tháng chúng tôi chưa thân mật lần nào
 
“Cố Dự Trì, lại đây”
 
Anh ngoan ngoãn bước đến trước mặt tôi, mơ hồ hỏi:
 
“Sao vậy?”
 
“Thiên Thiên ngủ rồi, tụi mình làm chuyện của người lớn đi”
 
Anh sững lại, như nhớ ra điều gì, má đỏ ửng:
 
“Thẩm Di, đừng đùa nữa”
 
Tôi chẳng thèm để ý, đè anh xuống sofa hôn luôn
 
Cảm giác quen thuộc và khao khát bị đè nén lâu ngày khiến tôi mê mẩn
 
Hơi thở anh trở nên gấp gáp, cơ thể run nhẹ — tôi biết, đó là phản ứng vì rung động
 
Nhưng khi tôi định tiến sâu hơn, anh lại quay đầu né tránh nụ hôn
 
Tôi hôn vài lần, anh đều tránh
 
Đàn ông mà… cũng có lúc rề rà như vậy sao?
 
Nhưng không sao, làm chim hoàng yến lâu rồi, tôi cũng muốn thử cảm giác “cưỡng hôn” một lần
 
“Ngồi yên đó, đừng nhúc nhích”
 
Trong nhà có một chiếc còng tay, tôi mua từ lâu mà chưa bao giờ dùng
 
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Dự Trì, tôi còng tay anh lại
 
Nhanh gọn khóa sau gáy anh, rồi cắn môi anh một phát
 
Tay còn lại luồn vào áo, mò đến thắt lưng tháo dây nịt
 
Cố Dự Trì người nóng ran, vậy mà vẫn cố phản kháng:
 
“Thẩm Di, đừng làm vậy…”
 
Nhưng tay bị còng lại, anh không thể giãy ra được
 
Áo đã sắp bị tôi xé toạc, anh mặt đỏ bừng, nắm lấy tay áo tôi, đột ngột bật giọng run run:
 
“Thẩm Di, đừng thương hại anh nữa”
 
Hả?
 
Tôi đang cưỡng chế mà anh tưởng là thương hại?
 
Cái kiểu suy nghĩ gì vậy trời?
 
Tôi khựng lại một chút, động tác ngừng theo bản năng
 
Ngực anh phập phồng dữ dội, cắn răng nhìn tôi, mắt hơi đỏ:
 
“Anh biết mình không còn tiền, cũng không còn trẻ, da thì sạm đi nhiều…”
 
“Em muốn tìm người đàn ông tốt hơn, anh hiểu”
 
“Em không cần thương hại anh rồi đem bản thân cho anh như vậy”
 
Tôi vừa tức vừa buồn cười, cúi xuống tiếp tục xé áo anh
 
Tấm áo bị tôi xé rách tơi tả, rơi lả tả xuống ghế
 
Mắt Cố Dự Trì càng đỏ hơn, giọng nghẹn lại mang theo tiếng nức:
 
“Thẩm Di, xin em… đừng như vậy được không?”
 
Anh vừa khóc vừa ngửa đầu cầu xin:
 
“Em làm vậy, anh sẽ tham lam, sẽ sinh ra ảo tưởng không nên có, sẽ không kiềm được mà muốn giữ chặt em”
 
“Rõ ràng anh đã rất khó khăn mới thuyết phục bản thân để em được tự do”
 
Đôi tay xương rõ gân của anh nắm lấy tay áo tôi, khẩn cầu đầy tự ti, hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống
 
“Cố Dự Trì, lỡ như em thích bị anh chiếm hữu thì sao?”
 
Anh ngẩn người, ngước mắt nhìn tôi
 
“Nếu em cũng yêu anh, cũng thích ở bên anh thế này thì sao?”
 
Anh ngây ra vài giây, giọt nước mắt vừa vặn rơi lên mu bàn tay tôi
 
Người ta hay nói gì nhỉ?
 
Đúng rồi, nước mắt đàn ông chính là thuốc kích thích mạnh nhất với phụ nữ
 
Tôi nâng cằm anh lên, cúi đầu hôn
 
Lần này anh không tránh, chỉ ngẩng đầu lên mặc tôi chủ động
 
Rồi dần dần cũng đáp lại
 
Chiếc còng tay vang lên tiếng “lách cách” khẽ khàng, dù không có chìa nhưng anh vẫn gỡ được
 
Bàn tay lớn nâng eo tôi lên, bế thẳng vào phòng ngủ, thuận tay khóa luôn cửa
 
“Thẩm Di, cố chịu một chút”
 
Thân thể nhẹ bẫng, tôi bị anh thả xuống giường
 
Thể lực anh vốn đã tốt, dạo này còn chạy giao hàng, lại càng dẻo dai
 
Mãi tới 4 giờ sáng, tôi vẫn chưa chợp mắt nổi
 
Trong cơn mê man, chỉ còn một ý nghĩ trong đầu:
 
May mà mai là cuối tuần, không phải dậy sớm đưa Thiên Thiên đi học
 
Tối nay Cố Dự Trì như phát điên, cắn lấy vai tôi, trong mắt chỉ có mỗi tôi
 
Đến cuối cùng tôi kiệt sức hoàn toàn, thiếp đi mê mệt
 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi xoay người muốn ôm anh
 
Nhưng sờ bên gối lại trống trơn
 
Tủ quần áo — đồ của Cố Dự Trì biến mất
 
Chỉ còn lại một tin nhắn chuyển khoản, 370.56 tệ — số tiền tích cóp được từ việc giao đồ ăn mấy hôm nay
 
Dưới đĩa trái cây trong phòng khách, là một mảnh giấy
 
“Thẩm Di, xin lỗi. Đêm qua lại khiến em khóc trên giường như vậy, anh đã làm tổn thương em thêm lần nữa”
 
“Anh không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho em nữa. Em hãy đi tìm một người tốt hơn đi”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo