Ba Ba Nhà Tôi Là Cực Phẩm - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
13 .
 
Phiên ngoại : Thẩm Thiên Thiên
 
Mẹ Thẩm xuất hiện ở trại trẻ mồ côi vào nửa đêm.
 
Nghe nói bà muốn nhận nuôi một bé gái, đám trẻ lập tức ùa lên.
 
Nhưng tôi thì không.
 
Tôi ngồi dưới ánh trăng, chăm chú nhìn đàn kiến đang chuyển tổ dưới gốc cây.
 
Tôi thật sự không hiểu tại sao ai cũng khao khát được nhận nuôi đến vậy.
 
Mẹ ruột tôi đối xử với tôi cực kỳ tệ bạc, mỗi lần cãi nhau với ba là bà lại trút giận lên người tôi.
 
Có khi còn tiện tay vơ lấy thứ gì trong nhà—cây lau nhà, roi, chai thủy tinh… có gì dùng nấy.
 
Ba tôi lúc say rượu sẽ đánh mẹ, rồi tiện thể đánh luôn tôi.
 
Vì vậy từ nhỏ, người tôi toàn là những vết bầm xanh tím.
 
Sau tai nạn giao thông, họ cùng nhau qua đời, ai nấy đều thương hại tôi, nói tôi trở thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
 
Chỉ có tôi biết, lúc đó tôi đã mừng thế nào.
 
Cuối cùng cũng thoát khỏi hai con quỷ dữ đó.
 
Tôi vẫn luôn nghĩ, cha mẹ ruột còn thế thì cha mẹ nuôi có thể khá hơn chỗ nào?
 
Tôi không biết vì sao mẹ Thẩm lại chọn tôi giữa hàng đống đứa trẻ khác.
 
Bà che ô đứng trên đầu tôi:
 
“Nhóc con, mưa rồi mà không vào nhà à?”
 
Tôi thấy bà phiền phức, làm gián đoạn việc xem kiến chuyển nhà của tôi.
 
Nhưng không hiểu vì sao, bà cứ nhìn tôi mãi, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên:
 
“Nhóc con, muốn làm con gái cô không? Về nhà với cô nhé?”
 
“Cô thấy hợp mắt lắm đó.”
 
Vừa nói, bà vừa nghiêng ô về phía tôi, ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với tôi.
 
Cây ô nhỏ xíu, áo bà bị ướt hết, vậy mà chẳng để tôi dính một giọt mưa nào.
 
Cảm giác “hợp mắt” ấy, đúng là chẳng thể nói rõ.
 
Một giây trước còn đang cười mỉa đám trẻ khác mong được nhận nuôi, giây sau tôi đã gật đầu đồng ý.
 
Trên đường rời khỏi trại, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại gật đầu.
 
Có lẽ vì ở đó quá khổ, mỗi ngày đều phải nghĩ cách kiếm cái ăn, tránh bị đám trẻ lớn bắt nạt, quá mệt mỏi rồi.
 
Tôi chỉ hơi sợ, không biết sẽ đối mặt với môi trường thế nào.
 
Tôi nghĩ, cùng lắm cũng chỉ là lặp lại những năm tháng trước 3 tuổi.
 
Nếu sống không tốt, thì tôi chạy thôi.
 
Nhưng nhà của mẹ Thẩm rất sạch sẽ, rất gọn gàng.
 
Tôi còn có hẳn một căn phòng riêng.
 
Ngày đầu tiên về nhà, mẹ Thẩm nói có chuyện cần tôi giúp.
 
Bà tìm cho tôi một người ba, một người ba đang tính nhảy lầu.
 
Bà nhờ tôi giúp kéo ông ấy về.
 
Tôi nghĩ bà hẳn có vấn đề về đầu óc.
 
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
 
Vì tôi chẳng giỏi gì khác, chỉ giỏi giả ngoan.
 
Chỉ có đứa trẻ biết giả ngoan mới có cơm ăn, mới không bị đánh.
 
Rồi tôi gặp chú Cố, tôi thấy ông ấy cũng có bệnh.
 
Hai người bọn họ, đúng là không phải người một nhà thì không tụ về một chỗ.
 
Một người mở miệng nói dối, hôm qua mới quen đã nói tôi là con ruột hôm nay.
 
Một người thì đầu óc có vấn đề, nghe vậy mà cũng tin sái cổ, còn vui như trúng số.
 
Nhưng được cái, tuy nhìn không đáng tin, nhưng họ rất tốt.
 
Lần đầu tiên có người kể chuyện cho tôi trước khi ngủ.
 
Lần đầu tiên có người hỏi tôi thích gì.
 
Lo liệu chuyện cho tôi đi mẫu giáo, mua cặp, mua hộp bút, còn tặng tôi búp bê Barbie màu hồng.
 
Tôi chợt nhớ đến lúc còn nhỏ.
 
Có lần đi ngang tiệm tạp hóa, tôi nhìn búp bê Barbie trên tường thêm vài giây, về nhà bị mẹ mắng cả buổi.
 
Bà nói tôi chỉ biết tiêu tiền, một con Barbie 15 nghìn, bằng nửa gói thuốc lá của ba tôi, sao tôi dám đòi thứ đắt như vậy?
 
Hôm đó, tôi ôm con búp bê mà chú Cố tặng, ngẩn người thật lâu.
 
Ba mẹ mới này thật tốt.
 
Dù không thông minh, nhưng rất dịu dàng.
 
Dịu dàng đến mức tôi bắt đầu muốn ở lại thật lâu.
 
Vì thế, khi ở mẫu giáo bị vu oan ăn cắp và bị gọi phụ huynh, tôi rất sợ.
 
Tôi sợ họ không tin tôi, rồi trả tôi về trại trẻ.
 
Tôi biết, kẻ yếu sẽ được thương hại. Giống như mẹ tôi, sau mỗi lần đánh tôi thấy máu, sẽ hối hận đôi chút.
 
Nên tôi cố tình cào xước tay mình.
 
Tôi nơm nớp chờ họ đến.
 
Chú Cố đến trước.
 
Nhưng không như tôi nghĩ, chú không nói lời nào trách móc.
 
Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi tranh luận với cô giáo đến cùng.
 
Sau đó mẹ Thẩm cũng đến.
 
Bà còn dữ dằn hơn, xông thẳng vào cãi nhau tay đôi với cô giáo.
 
Mắt tôi cay xè, suýt nữa bật khóc.
 
Nhưng mẹ Thẩm tinh mắt, bà nhận ra vết thương là do tôi tự làm.
 
Bà gọi tôi vào phòng riêng, nghiêm khắc nói:
 
“Không được tự làm tổn thương mình.”
 
Bà còn nói:
 
“Nhớ kỹ, sau lưng con có một người mẹ hung dữ và một người cha cực kỳ cưng chiều con.”
 
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đến thế.
 
Tôi nghĩ, cuối cùng ông trời cũng thương tôi rồi.
 
Từ đó, tôi có một mái nhà thật sự, có ba mẹ thật sự.
 
Họ yêu tôi, và tôi cũng muốn yêu họ.
 
Ba tôi hơi ngốc, lúc nào cũng thiếu tự tin, mẹ dặn tôi phải quấn lấy ba nhiều vào.
 
Tôi nhờ ba dạy học, kiếm việc này việc kia cho ba làm.
 
Ba chẳng thấy phiền, chỉ cười rồi nói:
 
“Thiên Thiên à, ba cũng giỏi lắm đúng không?”
 
Một người giỏi thế, mà đầu óc vẫn ngốc nghếch, đến mức còn giận dỗi mẹ mà bỏ nhà đi.
 
Mẹ mua một con chó lông vàng về, ba lại len lén quay về nhà.
 
Hôm đó, ba rất vui, như thể cuối cùng cũng dỡ bỏ được nỗi bất an trong lòng.
 
Họ dẫn tôi đi biển, đi núi, đi đồng cỏ.
 
Ba vẫn cứ nghĩ tôi là con ruột của mẹ.
 
Ba nói, sẽ yêu tôi nhiều thật nhiều, vì tôi là con gái mẹ sinh ra.
 
Rồi đến một ngày, ba biết tôi và mẹ chẳng có chút máu mủ gì.
 
Ba nói, ba và mẹ vẫn sẽ yêu tôi nhiều thật nhiều.
 
Không vì điều gì khác, chỉ vì tôi là Thiên Thiên của họ.
 
Thật tuyệt vời.
 
Dự án mẹ đầu tư kiếm được rất rất nhiều tiền.
 
Mẹ cho ba một khoản vốn khởi nghiệp, ba cũng rất có chí, tái lập lại công ty lớn ngày xưa.
 
Chúng tôi dọn vào một căn biệt thự to thật to, có vườn hoa, có sân thượng, có hồ bơi.
 
Hôm chuyển nhà, mẹ vui đến mức nhảy múa.
 
Mẹ nói hôm nay là song hỷ lâm môn.
 
Có một người mẹ rất ghét tên là Chu Cạnh Dự, vì vợ làm giả sổ sách nên hai vợ chồng cùng bị bắt vào tù.
 
Mẹ vừa lải nhải, ba chỉ mỉm cười nhìn mẹ.
 
Trong mắt ba, đầy ắp chỉ có tôi và mẹ.
 
Tôi nghĩ, nếu những năm tháng khổ cực trước đây là cái giá để tôi trở thành con của họ.
 
Vậy thì những năm tháng đó, tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo