Chương 4
7
Camera chỉ hỏng một cái, những cái khác vẫn hoạt động bình thường
Dưới áp lực kép của tôi, hiệu trưởng đành phải trích xuất camera
Video cho thấy, cậu bé kia đeo đồng hồ đi vào nhà vệ sinh, lúc quay về thì trên tay đã không còn nữa
“Em không định nói là Thiên Thiên vào nhà vệ sinh nam để trộm đồng hồ đấy chứ?”
Cậu nhóc rụt vai lại, bị dọa sợ nên cuối cùng mới khai thật:
“Là… là em tự tháo ra”
“Em muốn mua đồng hồ mới nhưng ba không cho, nói cái cũ phải dùng hỏng rồi mới được đổi”
“Em liền vứt cái cũ đi. Sợ bị ba mắng nên mới nói là Thẩm Thiên Thiên trộm”
Tôi không hiểu, nhiều đứa trẻ như thế, sao lại đổ oan đúng cho Thiên Thiên?
“Bởi vì bạn ấy ngoan ngoãn, yên lặng, trông rất dễ bị bắt nạt”
Cô giáo kia vẫn cố chấp, ngẩng cổ lên nói cứng:
“Cho dù Thiên Thiên bị oan, thì chẳng lẽ không có lỗi gì sao?”
“Con bé cũng đã đẩy bạn học”
Tôi không nhịn được bật cười
Làm gì có người lý sự cùn đến mức này?
Thế là tôi bước tới, hai bạt tai tát thẳng vào mặt cô ta
Cô giáo choáng váng, theo phản xạ định giơ tay đánh lại, nhưng vừa giơ lên đã bị Cố Dự Trì giữ chặt
“Sao thế? Cô bị đánh vô cớ còn biết đánh trả, con gái tôi thì đáng bị bắt nạt à?”
Nhà trường sợ chuyện ầm ĩ, lập tức sa thải giáo viên kia
Khoản quyên góp 1 triệu tôi gửi cho trường vẫn đang trong quá trình xử lý, tôi liền lập tức dừng lại và rút về
Trường mẫu giáo thì thiếu gì, Thiên Thiên đổi chỗ khác học là xong
Trên đường về, cô bé tay nắm tay tôi, tay còn lại nắm tay Cố Dự Trì, mắt long lanh như phát sáng
Cố Dự Trì thấy con gái bị thương, xót đến không chịu nổi
Anh dùng cồn sát trùng thật nhẹ nhàng, sau đó thoa thuốc rất cẩn thận, còn cúi đầu thổi nhè nhẹ để con bé đỡ đau, dịu dàng dỗ dành:
“Nếu đau quá, con có thể cắn vào tay ba”
Thiên Thiên cười tít mắt với anh, để lộ tám chiếc răng sữa trắng đều tăm tắp:
“Ba ơi, không đau đâu, thật sự không đau một chút nào”
Tôi đứng bên cạnh nhìn mà không nói lời nào
Tối đó, Cố Dự Trì đi giao đồ ăn, tôi gọi Thiên Thiên vào phòng
Cố Dự Trì thì lo hết lòng cho con gái, cô giáo với hiệu trưởng thì chỉ lo đùn đẩy trách nhiệm, không ai nhận ra điều quan trọng nhất
Chỉ có tôi biết — hôm nay Thẩm Thiên Thiên đã nói dối
Những vết thương trên tay con bé, thật ra… là do chính bé tự cào ra
8
“Sao con lại tự làm mình bị thương?”
Tôi hỏi Thiên Thiên, con bé bốn tuổi thoáng sững lại
Nhưng con không biện hộ, chỉ cúi đầu lí nhí:
“Mẹ biết hết rồi à…”
“Con… con sợ hai người ghét con”
Tôi bế con lên đặt vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Nói từ từ thôi nào”
“Trong trại trẻ, đánh nhau là không được phản kháng. Viện trưởng không quan tâm ai ra tay trước, chỉ nhìn ai bị thương nặng nhất rồi mới phạt những đứa khác”
“Hôm nay con đẩy Lâm Tử Huyên, tay bạn ấy bị đỏ. Chỉ khi con bị thương nặng hơn, hai người mới không trách con”
Con bé còn nhỏ, diễn đạt hơi ngập ngừng, nhưng tôi đã hiểu ý rồi
“Nhưng con khiến tụi mình đau lòng đó”
Tôi nhéo nhéo má con:
“Lúc ba bôi thuốc cho con, con không thấy anh ấy buồn lắm à?”
“Thiên Thiên, đây không phải trại trẻ mồ côi. Một khi mẹ đã chọn con, mẹ sẽ yêu con vô điều kiện”
“Con gặp chuyện bất công có thể phản kháng, cũng có thể có những toan tính nhỏ của mình, nhưng có một điều con nhất định phải nhớ”
Con bé ngơ ngác nhìn tôi:
“Là gì ạ?”
Tôi nhìn đống vết thương mới cũ chằng chịt trên tay con, nghiêm túc dặn dò:
“Không bao giờ được làm tổn thương chính mình”
“Phía sau con là một người mẹ ngang ngược và một ông bố cưng con hết mực. Tụi mình sẽ luôn bảo vệ con”
Thiên Thiên im lặng rất lâu, rồi bỗng kiễng chân lên ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào hõm vai:
“Con nhớ rồi. Cảm ơn mẹ”
“Tạ ơn thì phải có thành ý chứ. Con giúp mẹ một chuyện được không?”
Trong ánh mắt nghi hoặc của con, tôi cố dùng lời lẽ đơn giản để nói:
“Gần đây ba con gặp nhiều chuyện, trong lòng rất buồn, cảm thấy mình vô dụng”
“Vậy nên thỉnh thoảng con hãy tạo ra một vài ‘rắc rối nhỏ’ để ba cảm thấy con cần ba, được chứ?”
Con bé nhìn tôi, gật đầu thật mạnh
Một tuần sau, Thiên Thiên bắt đầu đi học ở trường mẫu giáo mới
Cố Dự Trì ra ngoài mua đồ ăn, nói là sẽ nấu cho mẹ con tôi một bữa tiệc hải sản
Tôi đưa tiền cho anh, anh lại không nhận
“Thẩm Di, anh giao đồ ăn cũng kiếm được tiền mà, tiền mua thức ăn này anh vẫn lo được”
Mới nửa tháng trôi qua, anh đã gầy đi nhiều, da cũng sạm nắng hơn, nhưng bắp tay lại rõ cơ chắc hơn hẳn
Tôi nhìn yết hầu nhô cao của anh, bất giác nuốt nước bọt
“Được rồi, vậy anh về sớm nha”
Cố Dự Trì cười đáp một tiếng, nhưng một tiếng sau vẫn chưa thấy về
Gọi điện thì không liên lạc được
Tôi bắt đầu thấy bất an — không phải anh lại định nghĩ quẩn chứ?
Tôi lập tức chạy ra ngoài tìm anh
Vừa bước ra vài bước, đã thấy anh đứng trước cổng khu chung cư
Bên cạnh anh còn một người đàn ông khác
Chu Cạnh Dự — nam chính trong nguyên tác