Chương 3
5
Tôi mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố
Tiền mua nhà đều là tôi moi được từ Cố Dự Trì
Nhưng anh lại cảm thấy mình không xứng, vừa dắt Thiên Thiên bước vào cửa đã cúi đầu xin lỗi không ngừng:
“Xin lỗi, anh không thể cho em ở biệt thự lớn, giờ còn phải ngược lại ở nhờ nhà em”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, anh đã tự mình lau sàn sạch bong, còn ủi từng bộ quần áo của tôi, treo gọn gàng vào phòng thay đồ
Tôi trước giờ chưa từng nuôi con, lúc bốc đồng mới nhận một đứa về, giờ hoàn toàn không biết phải làm gì
Nhưng không sao, tôi giỏi trốn tránh trách nhiệm
Tôi khoanh tay ra lệnh:
“Cố Dự Trì, ba năm nay em chỉ lo ở bên anh, đâu có thời gian chăm Thiên Thiên”
“Xem như đền đáp đi, giờ đến lượt anh chăm con”
Anh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nấu bữa tối bốn món một canh
Bới cơm cho Thiên Thiên, lau mặt cho con bé, rửa xong chén bát lại đi trải ga giường
Ngồi bên mép giường dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, giọng trầm ấm dịu dàng đọc truyện cổ tích cho Thiên Thiên nghe
Ánh đèn vàng nhạt phủ lên gương mặt anh, từng đường nét dịu dàng, ôm sách đọc truyện ru con gái trên giường, cảm giác chồng quốc dân tràn ra ngùn ngụt, khiến tôi bỗng dưng ngứa ngáy cả người
Tôi về phòng ngủ chính thay chiếc váy ngủ lụa, nằm chờ trên giường đợi anh quay lại
Mãi anh mới vào, vậy mà không liếc tôi lấy một cái, ngồi thụp xuống đất loay hoay làm gì đó
Tôi hơi sửng sốt:
“Cố Dự Trì, anh đang làm gì thế?”
“Trải chiếu ngủ dưới đất” — anh vừa trải chăn vừa đáp — “Chỉ có hai phòng, ngủ cùng Thiên Thiên thì không tiện, đành chịu ủy khuất em vậy”
“Anh biết mình bây giờ tay trắng, em yên tâm, anh sẽ không động vào em, cũng sẽ không nhìn lung tung”
Anh cúi đầu đầy mặc cảm, rúc vào chiếc đệm nhỏ dưới sàn
Không hiểu sao, cái cảm giác người chồng tuyệt vọng này lại càng khiến tim tôi rung rinh hơn nữa
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay anh suýt nhảy lầu, tôi cũng không dám ép buộc, đành đè nén khao khát mà đi ngủ
Từ hôm đó, Cố Dự Trì ngày nào cũng ra ngoài, nói là đi kiếm tiền
Tôi hỏi anh kiếm kiểu gì, anh cúi gằm mặt, ấp úng nửa ngày chẳng nói nổi một câu
Dạo gần đây càng kỳ lạ hơn
Mỗi đêm đều gần nửa đêm mới lết về
Về đến nhà thì mồ hôi nhễ nhại, bước đi xiêu vẹo, trông mệt lử người
Lúc tắm thì ngâm cả tiếng trong phòng tắm, rồi rón rén quay lại phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm đầy áy náy:
“Thẩm Di, anh xin lỗi em”
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có phải anh đang lén tôi đi làm trai bao kiếm tiền không?
Tôi còn đang chuẩn bị theo dõi điều tra thì nhận được cuộc gọi từ cô giáo ở trường mẫu giáo
Bảo tôi mau tới trường, Thiên Thiên gặp chuyện rồi
6
Cố Dự Trì đến sớm hơn tôi một bước
Từ xa tôi đã thấy anh
Mặc đồng phục màu xanh, trên mũ bảo hiểm còn gắn chong chóng tre, cưỡi con xe điện nhỏ dưới chân
Thì ra là đi giao đồ ăn kiếm tiền
Cô giáo liếc anh một cái, nhíu mày:
“Ba của Thiên Thiên, trường chúng tôi là trường mẫu giáo song ngữ cao cấp, anh chẳng lẽ chỉ là nhân viên giao đồ ăn của hãng đói à?”
Cố Dự Trì lắc đầu, cởi lớp đồng phục màu xanh ra, để lộ áo vàng của bên Kangaroo
“Không chỉ, tôi còn giao cho hãng túi chuột nữa”
Sau đó, anh lại cởi áo vàng ra, bên trong là chiếc áo đỏ của hãng Đông Đông
“Đơn bên Đông tôi cũng nhận luôn”
Cô giáo im lặng mấy giây, rồi nhỏ giọng chê bai:
“Đã nghèo thế rồi, còn sĩ diện gửi con vào trường bọn tôi làm gì?”
Vừa nói, cô vừa dẫn chúng tôi vào phòng giáo viên
Thiên Thiên đang ở trong đó cùng một bé trai to khỏe
“Thẩm Thiên Thiên hôm nay ăn cắp đồng hồ của bạn”
“Tôi yêu cầu bé xin lỗi, nhưng con bé cứ khăng khăng chối là không lấy”
“Làm phụ huynh, anh nên quản con mình cho đàng hoàng”
Thằng nhóc bên cạnh mặt mũi vênh váo, có giáo viên chống lưng nên cái đầu ngẩng lên tận trời
Còn Thiên Thiên thì cúi gằm mặt, xoắn vạt áo, trên tay còn mấy vết xước máu chưa lành
Cố Dự Trì bước đến cạnh con bé, nhỏ giọng hỏi:
“Ai đánh con?”
“Con bé không chịu nhận mình ăn cắp, Tử Huyên tức quá nên mới đánh một cái” — cô giáo nhanh chóng chen vào — “Nhưng nó cũng đánh trả, đẩy bạn ra”
Ánh mắt Thiên Thiên thấp thỏm, còn chưa kịp mở miệng, Cố Dự Trì đã dịu dàng xoa đầu con:
“Đừng sợ, con yêu”
Rồi anh quay sang thằng nhóc, gương mặt nghiêm nghị:
“Thứ nhất, Thiên Thiên không ăn cắp”
“Thứ hai, con đánh con bé. Lập tức xin lỗi, nghe rõ chưa?”
Thằng bé bị dọa sợ, nhìn cô giáo rồi òa lên khóc
Cô giáo vội vàng kéo cậu ta ra sau lưng:
“Thẩm Thiên Thiên tay chân không sạch sẽ, tôi bảo nó xin lỗi là đúng!”
“Cô nói nó ăn cắp, có bằng chứng không?”
“Camera hư rồi, nhưng Tử Huyên không có lý do gì để nói dối. Nó nói Thiên Thiên ăn cắp, vậy chắc chắn là vậy”
“Tôi nói thật, không cùng đẳng cấp thì đừng cố chen vào. Tốt nhất nên chuyển sang trường công mà học”
“Đỡ phải ghen tị người ta giàu có. Nhỏ như vậy đã hư hỏng, chắc mẹ nó cũng không ra gì…”
Mặt Cố Dự Trì lập tức tối sầm lại:
“Cô mà cũng xứng để nói mẹ của con bé?”
Anh là người tính khí rất tốt, nhưng một khi nổi giận cũng cực kỳ đáng sợ
Nhưng chuyện cãi lộn om sòm như này, vẫn nên để tôi ra tay thì hơn
Tôi lao thẳng vào văn phòng hiệu trưởng, ngồi phịch lên bàn:
“Tôi vừa quyên góp cho trường các người 1 triệu, còn mấy người thì sao? Bao che để người khác bắt nạt con gái tôi, còn chê chồng tôi nghèo?”
“Trả lại đi! Trả hết tiền đây!”
“Camera giám sát cũng lôi hết ra cho tôi!”
“Không thì tôi đứng trước cổng trường làm loạn luôn đấy, xem ai sợ ai!”