Trên bàn ăn
Mẹ kế và Tô Dục lập tức đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, ra vẻ thân thiết nịnh nọt.
Bùi Hành Chi ngồi rất đĩnh đạc, thong thả nói:
“Bác trai, chắc bác cũng nghe chuyện tôi sắp kết hôn rồi.”
Cha tôi vội gật đầu: “Có, có nghe… gần đây giới kinh doanh rộ lên tin này.”
"Tôi đến đây," anh khẽ cười, ánh mắt bình thản nhưng khí thế ép người, “là để bàn với bác về chuyện đó.”
Ba gương mặt đồng loạt sửng sốt.
Tô Dục lập tức đỏ mặt, còn cố liếc tôi một cái đầy đắc ý — cứ như thể anh đến cầu hôn cậu ta vậy.
Mẹ kế vui đến mức mặt mày không giấu nổi phấn khích, miệng cứ há ra mãi không khép được.
Cha tôi do dự: “Chuyện này… Tô Dục nhà tôi còn nhỏ, sợ cậu phải đợi thêm hai năm nữa.”
Mẹ kế lập tức chen lời, giọng ngọt lịm:
“Ôi dào, đính hôn trước cũng được. Với lại Tiểu Dục cũng đã trưởng thành rồi, ngoan ngoãn hiểu chuyện…”
Dưới bàn, tay tôi bị siết chặt — là Bùi Hành Chi đang nắm lấy.
Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Bác hiểu nhầm rồi.”
“Bác lo xa rồi.”
“Tôi muốn kết hôn với Trừng Trừng — càng sớm càng tốt. Đương nhiên là phải được bác đồng ý.”
Cả phòng lặng ngắt.
Cha tôi kinh ngạc, còn Tô Dục thì mặt trắng bệch, miệng khẽ mở ra nhưng không nói được lời nào. Mẹ kế như bị dội một gáo nước lạnh, mặt cứng đờ.
---
Cùng lúc đó, diễn đàn trường đã sớm nổ tung.
Bùi Hành Chi chính thức phản hồi tin đồn kết hôn:
【Không phải tin đồn.】
Kèm theo một bức ảnh bị chụp lén — anh ôm tôi trong quán bar, ánh mắt rõ ràng không giấu được tình cảm.
【Aaaaa tôi chết vì ngọt mất!!!】
【Anh Bùi lại có hạnh phúc rồi...】
【Vậy đối tượng kết hôn rốt cuộc là ai?】
【Lầu trên, cái này cậu còn không hiểu à? Đề nghị đi đo IQ — đương nhiên là Tô Trừng rồi!】
【Người từng thề sẽ “đưa mạng” nếu CP này thành thật đâu rồi! Mau lết ra đây!】
Tôi và Bùi Hành Chi lập tức trở thành couple hot nhất trường.
Thậm chí còn có cả truyện đồng nhân CP được đăng lên diễn đàn.
Còn là thể loại… cực kỳ “màu mè”.
Mỗi chương đăng ra đều có vô số bình luận, like, lưu trữ. Vì quá tò mò, tôi vô tình nhấp vào đọc thử.
Đang đỏ mặt tim đập chân run, phía sau lưng vang lên giọng trầm khàn quen thuộc:
“Vợ yêu, đang xem gì thế?”
Tôi giật mình như phạm tội, hoảng loạn vứt điện thoại sang một bên.
Ngay sau đó, cả người đã bị Bùi Hành Chi đè xuống.
“Em muốn thử.”
Giọng điệu anh khẳng định chắc nịch, hoàn toàn không cho phản kháng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, môi đã bị anh phủ lấy.
Mùi thông tuyết từ người anh bùng lên, mạnh mẽ bao trùm hương bưởi đang không ngừng phát tán sau gáy tôi.
Ngoài cửa sổ, cành cây vì mưa to gió lớn mà đập vào kính, phát ra từng tiếng "cộp" như nhịp đập hỗn loạn.
Mưa lớn kéo dài đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại.
Tôi gần như dốc hết sức lực cuối cùng, thều thào một câu:
“Bùi Hành Chi, anh đúng là… đồ điên.”
— Hết.
[Phiên Ngoại: Một Ngày Bình Thường Sau Khi Cưới]
Tôi tỉnh dậy, mùi tuyết quen thuộc vẫn còn vương trên chăn gối.
Bùi Hành Chi đã dậy từ lúc nào, nhưng mùi pheromone mạnh mẽ kia vẫn còn quanh quẩn không tan — rõ ràng là cố ý để lại.
Tôi vươn vai, vừa định lăn thêm vòng nữa thì cửa phòng bật mở.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, tay áo xắn cao, tay cầm ly sữa nóng.
"Em dậy rồi à?" Anh bước đến cạnh giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi
“Sữa đã hâm lại ba lần, nếu không dậy nữa, anh sẽ cho em uống bằng cách khác.”
Tôi: “...”
“Sao sáng sớm lại nói mấy câu không đứng đắn vậy?”
“Thế ai là người đêm qua vừa ôm anh vừa gọi ‘ông xã nhanh hơn chút nữa’?”
“...Em không có!”
Bùi Hành Chi nheo mắt, cười khẽ: “Em có, anh có ghi âm. Muốn nghe lại không?”
Tôi kéo chăn trùm kín đầu: “Không nghe, đi làm đi.”
Nhưng anh chẳng hề có ý muốn rời đi, mà còn thản nhiên ngồi xuống giường, bắt đầu đút sữa cho tôi như dỗ trẻ con.
“Bé cưng, chiều nay anh không có cuộc họp. Đến công ty anh chơi nhé?”
“Không đi.”
“Đi đi, ở đó có ghế mềm để em ngủ, có bếp nhỏ anh đặt riêng cho em nấu mỳ, còn có một căn phòng bí mật chứa đầy ảnh em—”
“…Dừng.”
Tôi cảm thấy nếu để anh nói tiếp, có khi anh sẽ kể luôn chuyện dán ảnh tôi lên vách tường công ty mất.
---
Buổi chiều, tôi thật sự bị anh bắt đi đến công ty.
Ngồi chưa được bao lâu, đã có nhân viên gõ cửa, bối rối hỏi: “Bùi tổng, chị Trình bên phòng kế hoạch đang chờ...”
Bùi Hành Chi chẳng buồn ngẩng đầu: “Lùi cuộc họp. Tôi đang bận chăm vợ.”
Tôi: “...”
Nhân viên: “Dạ!”
Ba phút sau, tôi nhận được tin nhắn:
【Chị Trình: Tô Trừng, chị cầu xin em đừng đến công ty nữa.】
Tôi ôm mặt, muốn trốn về nhà thật xa.
Nhưng lúc ra tới cửa, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại.
“Bé cưng, quên hôn tạm biệt rồi.”
Tôi quay đầu lại, định mắng, thì đã bị hôn một cái.
Anh ghé sát tai tôi: “Chiều nay nhớ về sớm, anh có quà bất ngờ cho em.”
Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhét vào tay một hộp nhẫn nhỏ.
“Bù cho lễ cầu hôn anh lỡ mất năm ngoái.”
Tôi: “...”
Mặt đỏ đến tận cổ.
Bùi Hành Chi đứng trong cửa, ánh mắt cong cong, thong thả nói:
“Alpha đỉnh cấp mà em dám nhận. Giờ, em cũng phải là người hạnh phúc nhất.”
---
Ủng hộ nhà dịch ở đây:
MB Bank: 123090730 – DAO THU HA