Bạn cùng phòng thấy tôi mặt mày thất thần, liền ngồi xuống cạnh, dịu giọng an ủi:
“Thiên hạ thiếu gì Alpha tốt. Cần gì phải si mê một người như vậy? Lát nữa có trận bóng rổ, đi xem với tớ nhé?"
Tôi biết cậu ấy không muốn tôi nghĩ ngợi lung tung, nên miễn cưỡng đồng ý. Không ngờ vẫn bị kéo tới tận nhà thi đấu.
Trong sân, vài Alpha đang chơi bóng đầy hăng say. Có người vừa chạy vừa vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng rõ ràng dưới ánh đèn sáng rực.
Bạn cùng phòng kéo tay tôi, kích động: “Trời đất ơi! Lớp trưởng có tận tám múi kìa!”
Tôi nghe xong liền quay đầu nhìn kỹ, lặng lẽ đếm: Ừ, đúng là tám múi thật…
Sau đó tôi cúi đầu nhìn bụng mình — phẳng và mềm mại đến đáng thương.
Tôi im lặng một lúc, rồi thở dài thật dài.
---
Tiếng reo hò trên khán đài bỗng lớn hẳn lên.
Là Bùi Hành Chi bước ra sân.
Anh luôn là trung tâm của sự chú ý — bất kể ở đâu, lúc nào.
Anh ngẩng đầu quét ánh mắt lên khán đài. Tầm nhìn lạnh nhạt kia dừng lại nơi tôi, trực diện và nồng cháy.
Alpha cặn bã! Đã đính hôn rồi mà còn dám nhìn tôi như thế.
Tôi cố tình tránh ánh mắt anh.
Mãi đến khi trận đấu kết thúc, tôi lặng lẽ đứng dậy định rời đi, thì cổ tay đột ngột bị ai đó nắm lấy.
Là Bùi Hành Chi.
“Trừng Trừng, không được trốn anh.”
Tôi giật mình, cứng đầu phản bác: “Em đâu có trốn!”
Vừa dứt lời, lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, lòng tôi bỗng chùng xuống, khóe mắt cay xè.
Bùi Hành Chi sững người. Trong đôi mắt lạnh lùng xưa nay thoáng qua chút hoảng hốt. Anh đưa tay nâng mặt tôi lên, nhẹ giọng hỏi, đầy thương xót:
“Bé cưng, sao vậy?”
Tôi nghẹn ngào:
“A-O thụ thụ bất thân… Anh đã định hôn nhân sắp đặt với người khác rồi, còn tới quấy rầy em làm gì?”
Anh nghe xong không tức giận, chỉ bật cười khẽ. Khóe môi cong lên thành một đường cong tà khí.
“Ghen rồi hả?”
…Ghen cái đầu anh ấy ý!
Tôi còn chưa kịp phản bác thì cả người đã bị anh kéo vào lòng.
"Đồ ngốc," anh ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn, “đối tượng hôn nhân sắp đặt đó là em. Chỉ có thể là em.”
Tôi sững người vài giây, trái tim như bị bóp nghẹt.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Bùi Hành Chi đã nghiến răng, ánh mắt tối sầm lại:
“Cơ bụng người khác đẹp lắm hả?”
Tôi: “...”
Thì ra lúc tôi ngồi đếm từng múi cơ bụng của lớp trưởng, anh đều thấy cả.
Mặt tôi vẫn còn đỏ bừng vì chuyện lúc nãy, vội vàng xua tay giải thích:
“Không đẹp! Không đẹp chút nào hết!”
Lúc này, sắc mặt anh mới dịu lại, ngón tay đan chặt lấy tay tôi không buông, dắt tôi rời nhà thi đấu.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến tận tim, khiến tôi không tự chủ mà ngoan ngoãn bước theo.
Anh mở cửa xe, tôi ngồi vào ghế phụ. Đến khi xe dừng lại, tôi mới lúng túng hỏi:
“Chúng ta… đi đâu vậy?”
Alpha cúi sát lại, thở bên tai tôi:
“Bé cưng, giờ mới hỏi… có hơi muộn không?”
Là căn hộ riêng của anh.
Tôi không còn đường chạy nữa.
Bùi Hành Chi đưa tôi vào nhà, rồi đột ngột ép tôi vào góc tường, vòng tay vây quanh.
Ánh trăng mờ tràn qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
Thế giới như lặng đi. Chỉ còn lại hai trái tim đập dồn dập, đang không ngừng tiến lại gần nhau.
Anh cúi đầu, hơi thở nặng nề:
“Ở bên anh nhé?”
Trong lòng đã sớm dậy sóng, nói không rung động là giả dối.
Tôi gật đầu khẽ, nhẹ đến mức khó nhận ra — nhưng Bùi Hành Chi chắc chắn đã thấy.
Ngay lập tức, cơ thể tôi bị anh bồng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Tay anh nắm lấy tay tôi, đặt lên bụng dưới của mình.
Rất cứng. Rất nóng.
“Không được nhìn cơ bụng của người khác.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.
“Đây là mệnh lệnh.”
“Đứa trẻ nào dám vi phạm mệnh lệnh… sẽ bị trừng phạt.”
Đầu óc tôi gần như trống rỗng, trước mắt chỉ còn ánh mắt cháy bỏng ấy của anh.
Đôi môi truyền đến cảm giác ấm nóng — một nụ hôn bất ngờ, khiến tôi càng thêm rối bời.
Mãi đến khi hơi thở trở nên dồn dập, Bùi Hành Chi mới lưu luyến rời khỏi môi tôi. Sau đó, anh lại khẽ cọ mũi mình lên sống mũi tôi.
Tôi khẽ mở mắt, hàng mi anh run rẩy ngay trước mặt, ánh mắt lại lỡ chạm nhau.
"Bé cưng," anh thì thầm, “anh thật sự rất thích em.”
Alpha đỉnh cao… đều dính người thế này sao?
Sau này về nhà, nhất định phải báo trước ba ngày nếu muốn gặp Bùi Hành Chi.
---
Khi tôi về đến nhà, cha đang ngồi trên sofa đọc báo.
Vừa đặt ba lô xuống, mẹ kế đã bước ra, giọng ngọt như mật nhưng mắt không có ý cười.
“Trừng Trừng về rồi à? Đi học có mệt không, nhìn gầy quá…”
Tôi chẳng buồn diễn cùng bà ta, không đáp lấy một câu.
Khó khăn lắm mới đợi được đến sau bữa cơm. Tôi lấy điện thoại nhắn cho Bùi Hành Chi:
【Nhớ anh.】
Kèm thêm một sticker: 【Gấu con nũng nịu.jpg】
Năm phút sau, anh mới trả lời:
【Cố chịu một chút, anh đến ngay.】
【…?】 Đến ngay?
Chưa kịp phản ứng, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Dục bỏ tay cầm game xuống, bực bội lầm bầm: “Ai đến giờ này vậy?”
Cậu ta thong thả ra mở cửa, vừa mở ra thì lập tức cứng đờ tại chỗ, mặt giữ vẻ kiêu kỳ nhưng tai đã đỏ ửng.
“Bùi Hành Chi? Sao cậu lại đến?”
Tôi quay đầu nhìn sang, liền bắt gặp cảnh tượng quen thuộc đến choáng váng.
Bùi Hành Chi mặc vest chỉnh tề, ngón tay thon dài xách theo cả chồng hộp quà tinh xảo, đứng thản nhiên trước cửa.
Cha tôi vội vã bước ra, thái độ cung kính:
“Bùi tổng! Sao ngài lại đích thân đến? Mau vào nhà, mau vào.”
---