Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi tiện tay nhắn lại mấy chữ.
Vừa lau tóc bước ra, tôi đã thấy Tống Tri Niên quấn mình chặt kín trong chăn chỉ còn lộ ra cái đầu.
Từ vành tai đến xương quai xanh đều đỏ ửng lên.
Tôi đặt nước ấm và thuốc ở đầu giường, sau đó lái xe thẳng tới nhà kho ngoại ô.
Hình như còn một cây gậy bóng chày trong cốp xe.
Tôi cầm lên thử, lắc lắc một cái, gãy một chân thì chắc không thành vấn đề.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tiện tay đập gãy luôn hai chân hắn.
Hắn nói anh tôi đáng đời.
Vậy thì chỉ gãy hai cái chân thôi, còn nhẹ.
Xử lý xong mọi chuyện, tôi chuyển hướng, vòng đường đến bệnh viện.
Xe cứu thương lao vút qua tôi.
Chưa đến một phút sau, tôi đã gặp lại hắn trong bệnh viện.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt một buổi chiều.
Vừa mới kết thúc, điện thoại tôi đã vang lên, là anh tôi gọi.
“Tống An, anh đói rồi, anh muốn ăn hạt dẻ rang với khoai tây xiên nướng dưới lầu bệnh viện.”
Giọng anh ấy khàn khàn, không biết có ngoan ngoãn uống thuốc hay chưa.
Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Bên kia đầu dây, Tống Tri Niên ấp a ấp úng, tôi thẳng thừng cắt ngang: “Không được ăn mì cay, cũng không được uống rượu.”
Tống Tri Niên hừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy.
Từ nhỏ tôi đã lạnh nhạt, tính tình kỳ quặc, anh tôi hay nói tôi còn giống một người anh hơn cả anh ấy.
Khi đó, tôi không đáp lời.
Nếu tôi thực sự là anh ruột của anh ấy thì tôi đã chẳng để anh ấy phải đi nhặt ve chai để nuôi tôi lớn rồi.
2
Khi tôi về đến nhà, Tống Tri Niên đã tỉnh rồi.
Anh ấy quấn cái chăn lên đầu, hai chân trần, lạch bạch ra mở cửa: "Anh ngửi thấy mùi từ xa rồi."
Tôi đuổi theo tay anh ấy, sờ thử rồi lại hỏi: "Hết sốt chưa?"
Trong mắt Tống Tri Niên lúc này chỉ có đồ ăn, ngoan ngoãn để tôi mặc quần áo cho rồi nhét nhiệt kế vào miệng.
"Ba mươi tám độ, vẫn còn hơi sốt."
Nói ra thì, anh ấy là anh trai tôi, nhưng mỗi lần ốm lên lại chẳng khác gì một đứa trẻ.
Tôi khẽ xoay nhiệt kế trong miệng anh ấy.
Tống Tri Niên ngửa đầu, ra sức biện bạch, khóe môi lấp lánh nước bọt, trông thật dụ hoặc: "Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi."
Tôi rút nhiệt kế ra, không đáp.
Thực tế chứng minh, Tống Tri Niên cũng không nói bừa.
Nửa đêm về sáng, thân nhiệt của anh ấy từ từ hạ xuống.
Trời vừa sáng, anh ấy đã vội vã đến công ty.
Khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Tôi vén chăn, ngó qua một cái rồi chầm chậm dịch người sang hơi ấm chỗ trống ấy một lúc mới chịu dậy.