Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Anh tôi bị bệnh, tôi nhanh chóng cho anh ấy uống chút thuốc.
Toàn thân anh ấy nóng hừng hực, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện leo lên giường người đàn ông khác.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tăng thêm liều lượng cho anh ấy.
1
Từ nhỏ, sức khỏe của anh trai tôi đã không tốt, gió thổi nhẹ cũng đau đầu, thời tiết se lạnh liền cảm mạo.
Tôi liếc nhìn nhiệt kế: “Ba mươi chín độ, phải dùng thuốc đặt rồi.”
Tống Tri Niên a lên một tiếng, vừa tự mình cởi quần xuống trong vẻ không cam tâm, vừa lẩm bẩm: “Không có loại thuốc hạ sốt nào đỡ mất thể diện hơn à?”
Tôi quỳ phía sau, dùng tay tách hai chân anh ấy ra: “Thuốc đặt có tác dụng nhanh. Anh là bác sĩ hay em là bác sĩ?”
Tống Tri Niên im lặng, chỉ cong lưng tách ra: “Em nói xem, thân thể anh yếu như thế này sao còn gắng gượng nuôi lớn được em?”
Ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông từ khi tôi còn rất nhỏ.
Tính ra, đúng là một tay Tống Tri Niên gồng gánh nuôi tôi trưởng thành.
Dưới ảnh hưởng của anh ấy, tôi cũng học ngành y.
Anh ấy có bệnh vặt gì, tôi đều quen tay chữa cho anh ấy.
Nhưng bệnh ngốc thì… khó chữa thật.
Anh ấy hùn vốn làm ăn với người ta, bị lừa một vố, vừa tức giận lại phát bệnh.
“Anh bớt dây dưa với mấy hạng người không ra gì đi, em còn có thể lớn thêm chút nữa.”
Tôi đeo găng tay, bôi thuốc bôi trơn quanh khu vực cần đặt thuốc.
Chất thuốc trắng đục, sền sệt, lạnh lạnh dán vào khiến Tống Tri Niên rùng mình một cái, anh ấy cắn chặt gối, rên khẽ, giọng nói cũng biến đổi: “Đồ nhãi con không biết điều, chẳng phải anh đang lo chuẩn bị sính lễ cho em đó sao?
Em cũng lớn đầu rồi, đến lúc kết hôn lại không nhà không xe, chẳng ra thể thống gì cả.”
Ngón tay tôi khựng lại, giọng lạnh xuống: “Không cần anh chuẩn bị sính lễ.”
Tiếng máy lạnh rì rì vang lên bên tai.
Tống Tri Niên nắm chặt chiếc gối dưới người, thấp giọng oán thán: “Có ai nguyền rủa mình vậy không?”
Tôi không đáp, chỉ tập trung đặt thuốc.
Anh ấy đang sốt cao, toàn thân trong ngoài đều nóng hầm hập.
“Anh, thả lỏng đi.” Tôi vỗ vỗ đùi anh ấy, nhẹ giọng nhắc: “Anh thế này, em không vào được đâu.”
Tống Tri Niên run run, cố gắng thả lỏng.
Đến khi tôi đưa hết viên thuốc vào, hai chân anh ấy vẫn còn khẽ run lên.
Tôi đi rửa tay, tiện thể tắm nước lạnh.
Vừa ra khỏi phòng tắm, điện thoại đã có tin nhắn.
Là thám tử tư nhắn tới: đã tìm được kẻ lừa tiền của anh tôi.