Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Vừa tới bệnh viện, tôi đã nhận được tin nhắn của anh ấy.
Anh ấy nói tối nay không về ăn cơm.
Tôi trả lời: [Không được.]
Anh ấy nhắn lại: [Tống An, em có thấy mình quản anh quá chặt rồi không, anh mới là anh trai em cơ mà!]
Chắc là sau đó thấy mình nói hơi quá...
Mười phút sau, điện thoại lại vang lên một tin nhắn mới.
[À này, Chu Lâm về rồi. Tụi anh ăn bữa cơm tụ họp một chút cũng không quá đáng nhỉ, chắc chắn trước chín giờ sẽ về.]
Tôi hít sâu một hơi, trả lời: [Không sao, em tan ca lúc mười giờ.]
Về người tên Chu Lâm này, tôi còn chút ấn tượng.
Hồi tôi còn đi học, anh ta đã lăn lộn cùng anh tôi, ngày ngày đi thu mua phế liệu.
Những năm tháng khốn khó nhất, hai người chen chúc ngủ chung một chiếc giường, ôm nhau chống lạnh.
Sau đó, nhà họ Chu tìm được đứa con nhà giàu bỏ nhà ra đi này nên vội vã đưa anh ta về, rồi nhanh chóng cho xuất ngoại.
Lần này quay lại, chẳng biết lại đang toan tính chuyện gì.
3
Buổi tối còn một ca phẫu thuật nữa, tôi làm xong thì đã hơn chín giờ rưỡi.
Muốn đi thang máy phải đợi rất lâu, tôi thiếu kiên nhẫn bật màn hình giám sát trong nhà.
Đèn tắt, trong nhà trống trơn.
Tống Tri Niên lừa tôi.
Tôi lạnh mặt cất điện thoại, đúng lúc đó, cửa nhà chầm chậm mở ra.
Chu Lâm đang dìu anh tôi, không giữ được thăng bằng nên cả hai người cùng ngã xuống giường.
Ánh mắt tôi trầm xuống, quay về văn phòng lấy vài thứ.
Khi đẩy cửa bước vào, anh tôi đang nằm úp trên giường, thắt lưng quấn hờ một chiếc áo khoác.
Thấy tôi về nhà, anh ấy nheo mắt quay đầu lại, giọng mềm nhũn: "Anh mang xiên bẩn về cho em, em có ăn không?"
Hồi tôi học cấp ba, lần nào anh ấy cũng tiện tay mua ít đồ ăn vặt trên đường tan ca về nhà.
Tôi kén ăn, anh ấy vừa ăn vừa lẩm bẩm rằng tôi khó chiều.
Thực ra, tôi dễ nuôi lắm. Đồ anh ấy ăn thừa tôi đều ăn hết; chỉ có điều, đồ do Chu Lâm trả tiền, tôi chưa từng đụng tới.
Tôi không đáp, chỉ ngồi xuống mép giường, nâng cằm anh ấy lên.
Môi anh ấy sưng đỏ, không biết có phải vừa hôn ai không.
Tôi dùng ngón cái chậm rãi miết qua nơi đó, Tống Tri Niên bị đau liền nhăn mặt nhìn tôi hỏi: "Sao thế?"
"Bẩn rồi, giờ sạch rồi."
Ánh mắt anh ấy lạc đi, tôi đưa tay dò thử trán anh ấy.
Không sốt, chỉ là say thôi.
Vậy thì thuốc này có thể uống.
Tôi bóp nhẹ cằm anh ấy, dịu dàng dỗ dành: "Anh, thuốc giải rượu, há miệng nào."