Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Nhìn đủ chưa?" Tống Tri Niên cau mày khó chịu, vẻ mặt y hệt mỗi lần bị tôi dày vò đến mức kiệt sức.
"Qua đây bóp vai cho anh. Anh gọi em lên, chẳng phải để em ngồi không."
Tống Tri Niên lấy giọng anh trai ra sai bảo, trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí cảm thấy anh ấy có chút xa lạ.
Đã bao lâu rồi anh ấy không ra lệnh cho tôi như vậy nữa?
"Tống An, anh muốn uống nước."
"Tống An, đắng quá, anh không muốn uống thuốc."
"Tống An, thấp xuống chút nữa..."
...
Bàn tay tôi còn vương hơi ấm từ cốc nước, ấn lên vai anh ấy.
Khoảnh khắc ấy, Tống Tri Niên như trút được gánh nặng, vai buông lỏng xuống.
"Mấy hôm nay em ở đâu?"
Tôi vừa bóp vai vừa đáp: "Bệnh viện."
Tống Tri Niên nhắm mắt lại: "Đừng lừa anh. Chẳng phải em đã sớm mua nhà, định bắt cóc anh nhốt vào đó à?"
Tôi khựng lại. Căn hộ nhỏ đó là tôi bí mật mua bằng khoản tiền tiết kiệm đầu tiên, một phòng ngủ, một phòng khách, chỉ đặt duy nhất một cái giường.
"Em sẽ không nghĩ như vậy nữa."
Sau trận hỏa hoạn, tôi chỉ còn biết cảm tạ trời đất vì còn giữ được mạng.
Giờ đây, tôi chỉ mong anh ấy khỏe mạnh, cho dù anh ấy chẳng hề thích tôi...
Tôi cắn môi, nở nụ cười ngoan ngoãn: "Anh cứ làm việc đi, em về trước."
Vừa quay người, Tống Tri Niên bất ngờ túm lấy cổ tay tôi.
Cái vẻ mặt ấy, tôi từng thấy lần cuối cùng là trên gương mặt một cô y tá nhỏ bị bạn trai cũ phản bội.
"Đồ cặn bã, chơi chán rồi thì muốn vứt bỏ anh à?"
Nói vậy không đúng, tôi còn chưa chơi đủ đâu.
Mỗi lần cho anh ấy uống thuốc, tôi đều phải kiềm chế đến tận cùng lý trí.
Nếu thật sự thả lỏng, e là tôi đã dạy dỗ anh ấy đến mức ngây ngốc rồi.
Tống Tri Niên đè tôi xuống ghế: "Chuyển nhà mới rồi, cũng không mời anh trai tới xem nhà. Anh bảo em lên đây ngồi, em thật sự chỉ định ngồi một lát rồi đi à?"
Tôi mở miệng, lắp bắp: "Anh... chẳng phải còn đang giận em sao?"
Tống Tri Niên hất toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất, ánh mắt sắc như dao: "Em là em trai anh. Anh từng giận em bao giờ chưa?"
Tôi tách hai chân anh ấy ra, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, từng chút một áp sát lại.
Mặt bàn trong văn phòng cứng ngắc, chẳng dễ chịu bằng chiếc giường tôi mua cho anh ấy ở nhà mới.
Tôi đút cho anh ấy mấy hạt dẻ rang, từng viên, từng viên một...
19
Chúng tôi chính thức chuyển vào nhà mới.
Đồ đạc cũ bị cháy gần hết, tôi đã mua rất nhiều thứ mới trên mạng.