Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Rõ ràng lúc đó anh ấy còn đang bị tôi trói lại mà.
Tống Tri Niên đứng thẳng người, mặt đỏ bừng: "Nhóc con, anh em cái gì mà không biết làm?"
Anh ấy không nói thì tôi suýt quên mất.
Trong đống ve chai, giấy thực ra chẳng đáng tiền bằng sắt thép.
Những chiếc nồi sắt cũ, cửa sổ còn nguyên lõi khóa, mới là thứ kiếm ra tiền.
"Thế sao anh không chạy đi?"
Lớp nhung bọc ngoài sợi xích đã bị thiêu gần hết, chỉ cần chạm nhẹ là tan thành bụi.
Tống Tri Niên nghiêng đầu tránh ánh mắt tôi: "Em quản được chắc? Đây là nhà anh, anh chạy đi đâu?"
Có lẽ cảm thấy câu trả lời chưa thỏa đáng, anh ấy lại quay lại nhìn tôi nghiêm túc nói thêm: "Em cũng ở đây, em bảo anh đi đâu được? Chẳng phải đã hứa là không chia xa sao?"
Tấm rèm màu xanh bị cháy dở theo gió bay lất phất.
Tim tôi khẽ run lên, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán điên cuồng: "Anh à... có phải... anh cũng thích em không?"
18
Đã ba ngày rồi, Tống Tri Niên không bắt máy bất kỳ cuộc gọi nào của tôi.
Anh ấy suốt ngày ngủ lại công ty cũng không cho tôi đến tìm.
Tôi mua một túi hạt dẻ rang còn nóng hổi, ôm trong lòng ngồi xổm dưới tòa nhà công ty chờ anh ấy.
Tống Tri Niên xuống lấy đồ ăn, một tay xoa cổ, bước ra cửa.
Tôi đưa túi hạt dẻ tới trước mặt anh ấy: "Vừa mới rang xong, còn nóng đấy, anh ăn đi cho ấm."
Sau vụ cháy, phần lớn camera trong nhà cũng bị lộ.
Khi Tống Tri Niên biết ngay cả trong bồn cầu cũng có lắp thiết bị theo dõi, anh ấy cắt đứt triệt để với tôi.
Đầu ngón tay hai người khẽ chạm, tôi giật mình rụt tay về.
Không dám tự chuốc lấy khó xử, tôi xoay người định đi nhưng Tống Tri Niên lại gọi giật lại: "Lên trên ngồi một lát đi, tiện thể bóp vai cho anh."
Trong công ty giờ chẳng còn mấy ai, chỉ còn mỗi phòng làm việc của Tống Tri Niên sáng đèn.
Tôi quấn chặt áo khoác, khép cửa lại mới nhận ra người mình đã lạnh cóng đến tê dại.
Tống Tri Niên đẩy cho tôi một cốc nước còn bản thân ngồi xuống chiếc ghế giám đốc đối diện.
Công việc ở bệnh viện quá bận, tôi hiếm khi có dịp tới công ty anh ấy, càng ít thấy dáng vẻ anh ấy chuyên tâm làm việc.
Anh ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ, khoác thêm áo măng tô xám, phối màu đồng điệu nhìn chẳng khác gì người mẫu bước ra từ sàn diễn.
Tôi nhấp một ngụm nước, từ từ cảm thấy ấm áp trở lại.
Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, tôi đã ngồi ngoài kia đợi anh ấy suốt hai tiếng đồng hồ.