Anh Trai - Chương 17

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ngón tay tôi dừng lại nơi thắt lưng anh ấy, khựng lại.

"Bố mẹ anh trước đây làm ăn bị lừa ra nước ngoài lại bị hành hạ thê thảm, là bố em liều mạng cứu họ về nước.

"Không lâu sau, nhà em bị trả thù, chỉ còn lại mình em. Chúng ta đến cô nhi viện... là để tìm em."

Tôi chết lặng, thuốc mỡ trên đầu ngón tay tan ra, dính dính đến mức đẩy không nổi.

"Sau này có người phát hiện em được nhận nuôi liền nhằm vào chúng ta. Họ giả làm bố mẹ em gây chuyện, mục đích không chỉ là tiền mà còn là muốn cướp người."

Tống Tri Niên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Tống An, em không phải gánh nặng.

Dù năm đó, người sống sót cuối cùng trong nhà chúng ta là ai cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Bởi vì... đó là điều chúng ta nợ em."

Tôi chớp mắt, nước mắt không báo trước mà ào ào rơi xuống.

Mang theo một niềm may mắn như vừa từ cõi chết trở về.

Tống Tri Niên theo bản năng đưa tay đón, nhưng chạm hụt, chỉ thấy những giọt nước mắt vỡ tan trên bờ vai anh.

"Em... em chưa từng nghe ai nói những chuyện này."

Tống Tri Niên nghiêng mặt, giọng mang theo chút tức tối: "Anh mà không nói rõ cho em, thì em ngay cả tiếng 'anh' cũng không chịu gọi nữa. Cái đồ nghịch thiên này."

Tôi tựa đầu vào lưng anh ấy, hơi thở hai người quấn lấy nhau.

Tôi hạ giọng, thì thầm: "Anh..."

Không ngờ, Tống Tri Niên kéo vạt áo xuống, vẻ mặt cảnh giác đầy phòng bị: "Hôm nay không được phép."

Không phải, tôi...

Tôi đã biến anh tôi thành ra thế này từ lúc nào vậy?


17

Hôm sau tôi xin nghỉ phép cùng Tống Tri Niên quay về nhà.

Nhà cửa bừa bộn tan hoang, nhất là bếp thì càng không nỡ nhìn.

Nơi tôi thường nấu ăn bị cháy đen một mảng lớn, vài hạt dẻ vương vãi trên nền đất.

Tống Tri Niên chổng mông gom những quyển sách còn chưa cháy thành tro xếp ngay ngắn thành hàng.

Từ nhỏ anh ấy đã thích đọc sách, lúc đi thu ve chai cũng hay nhặt sách về.

Những quyển tôi không hiểu, anh ấy sẽ đọc cho tôi nghe.

Thực ra, hơn nửa số sách trong nhà đều là của anh ấy. 

"Anh đói chết đi được, định nướng ít hạt dẻ ăn... ai ngờ cái thứ đó lại nổ cơ chứ!" Tống Tri Niên phủi phủi bụi, ho hai tiếng.

Anh ấy làm cái gì cũng tốt, chỉ là... nấu ăn thì thật sự không có chút thiên phú nào.

Tôi tiến lại gần, vô tình giẫm lên sợi xích sắt dưới chân giường.

Tôi cầm sợi xích trong tay, đong đưa thử: "Vậy rốt cuộc nhà mình bị cháy thế nào?" 

 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo