Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Cháu cũng thật là, con mèo này ở với dì bao nhiêu năm rồi, nhưng nếu cháu có mệnh hệ gì dì biết ăn nói thế nào với em cháu đây?"
Xe cứu hỏa đã kéo ống nước dài hàng chục mét, nhanh chóng khống chế được đám cháy.
Lúc đám cháy bùng phát, đúng lúc siêu thị gần đó đang bán trứng giảm giá, trong khu nhà gần như không ai ở nhà, chỉ còn Tống Tri Niên và mấy bà cụ phơi nắng tầng một.
Tôi kéo anh trai ra một góc, cúi người xử lý vết thương cho anh ấy.
Eo Tống Tri Niên có một mảng đỏ ửng, vết bỏng nhẹ lờ mờ hiện lên: "Xin lỗi... Em sẽ dọn ra ngoài."
Thuốc mỡ màu vàng mát lạnh thoa lên da khiến Tống Tri Niên khẽ cong eo theo phản xạ.
Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đều, vẽ những vòng tròn nhỏ: "Em sẽ rời xa anh, sẽ không làm phiền anh nữa..."
Tống Tri Niên quay đầu lại, chộp lấy tay tôi: "Tống An, đến cả 'anh' em cũng không gọi nữa sao?"
Tôi chột dạ không dám nhìn thẳng nhưng tất cả biểu cảm đều không lọt khỏi ánh mắt anh ấy.
"Nghe nói Chu Lâm tới bệnh viện các em lập văn phòng riêng rồi, cậu ấy nói với em rồi đúng không?"
Dù Chu Lâm không nói, thám tử tư của tôi cũng sớm muộn điều tra ra.
"Cho dù không có những chuyện cũ kia, hôm nay em suýt nữa đã hại chết anh..."
"Ai nói là em hại?"
Tiếng động bên này khá lớn, một lính cứu hỏa gần đó đưa tới một tờ biên bản xác định trách nhiệm: "Người nấu ăn ở phòng 302 đâu? Ký cái tên đi, sau này cẩn thận hơn.
May mà nơi này sắp giải tỏa rồi, chứ không thì tiền bồi thường cũng chẳng nhỏ đâu."
Tôi trơ mắt nhìn Tống Tri Niên cầm lấy tờ giấy.
Anh ấy vỗ nhẹ lên lưng tôi: "Quay người lại."
Tôi mơ hồ làm theo, quay lưng về phía anh ấy.
Tống Tri Niên dựa vào lưng tôi, từng nét từng nét ký tên mình lên tờ giấy.
Cuối cùng còn trịnh trọng in dấu vân tay đỏ chót xuống.
16
Các khách sạn gần đó đều kín phòng, chúng tôi đặt được căn cuối cùng, một phòng giường đôi.
Tống Tri Niên mặc chiếc sơ mi trắng bước ra, vạt áo chỉ vừa đủ che hai chân.
Anh ấy tiện tay ném khăn mặt lên mặt tôi: "Ngẩn ra làm gì? Không phải nói giúp anh bôi thuốc sao?"
Hương thơm quen thuộc ập tới, tôi nuốt khan một cái, đưa tay luồn vào dưới vạt áo anh ấy.
Tống Tri Niên khẽ run lên, nhưng nhanh chóng trấn định lại.
"Tống An, chuyện năm đó, ngay cả chú Chu cũng chỉ biết một phần sự thật thôi.
Người lái xe đâm ba mẹ anh, không phải bố mẹ ruột của em."