Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Hồi còn học cấp ba, đây là tuyến đường gần trường nhất.
Nhưng khi tôi lạnh mặt yêu cầu anh ấy đưa mình đi học thì anh ấy lại không nói một lời nào. Liệu Tống Tri Niên khi đó, rốt cuộc đã nghĩ những gì?
14
Tim tôi vẫn đập loạn nhịp, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng đây là lần đầu tiên... tôi không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh trai mình.
Chu Lâm từng nói một câu rất đúng: “Nếu như không gặp tôi, Tống Tri Niên lẽ ra có thể sống cuộc đời bình thường như anh ta.”
Tôi gục đầu lên vô lăng, bả vai chỗ bị Tống Tri Niên cắn đã bắt đầu đóng vảy, đau âm ỉ như từng đợt kim nhọn khoét thẳng vào tim.
Rõ ràng vết thương sắp lành rồi... vậy mà tại sao vẫn đau đến thế?
Đèn xanh bật lên, tiếng còi thúc giục vang dội khắp ngã tư.
Đúng lúc đó, bên tai tôi vang lên tiếng người ồn ào: "Cháy rồi à? Hình như là dãy nhà tập thể đó!"
"Chết thật, khu đó chật quá, chắc xe cứu hỏa cũng khó mà vào được."
...
Tôi bật dậy, tim như ngừng đập, dãy nhà tập thể?
Tống Tri Niên vẫn còn bị tôi khóa trong nhà!
15
Ngọn lửa bốc cháy không ngừng, khói đen cuồn cuộn.
Xe cứu hỏa chỉ có thể dừng lại ở đầu hẻm, cách hiện trường cả trăm mét.
Tôi giơ thẻ hành nghề ra, liều mình chen vào giữa biển lửa.
Ngôi nhà đã cháy đến không còn hình dáng, xà ngang trước cửa bốc cháy, chắn ngang lối đi.
Bên trong im phăng phắc.
Từ khi làm bác sĩ đến giờ, tôi đã chứng kiến đủ loại sinh tử trên bàn mổ. Sống chết, lẽ ra tôi đã quen rồi.
Thế nhưng lần này, tôi không dám bước thêm một bước nào nữa.
Hai mươi năm trước, bố mẹ tôi gây ra cái chết của cha mẹ nhà họ Tống.
Hai mươi năm sau, tôi lại hại chết Tống Tri Niên.
Cả người tôi run lên, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Ngọn lửa dường như khựng lại một khoảnh khắc rồi lại bùng lên dữ dội hơn.
Chết ở đây thôi.
Tống Tri Niên không muốn gặp tôi vậy thì tôi sẽ theo sau anh ấy, mãi mãi luân hồi.
Tôi buông hết sức lực, chiếc áo khoác ướt sũng sắp rơi xuống đất.
Nhưng đúng lúc ấy, Tống Tri Niên không khách sáo mà chụp lấy tôi.
Anh ấy ôm chặt con mèo trong một tay, tay còn lại túm lấy tay áo tôi, ép chiếc áo khoác ướt lên mặt tôi: "Khụ khụ, còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đi thôi!"
Tầm nhìn tôi mơ hồ, theo phản xạ ôm lấy anh ấy.
Con mèo trong lòng anh ấy giãy dụa vài cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm yên.
Vừa xuống lầu, dì Trình đối diện đã vội chạy tới nhận lấy con mèo.