Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Tống An, thả anh ra trước đi."
Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng anh ấy, cất giọng điềm tĩnh: "Không thả, thả anh ra rồi, anh sẽ biến mất."
Tống Tri Niên còn muốn nói gì đó, nhưng tôi cúi xuống bịt lấy môi anh ấy.
Cơ thể anh ấy mềm nhũn chỉ có đôi môi vẫn cố chấp phản kháng nhưng tôi ghét điều đó.
Tôi ép ống dinh dưỡng vào miệng anh ấy, bắt anh ấy phải nuốt xuống.
Cổ họng anh ấy khẽ động, đôi mắt lập tức đỏ hoe: "Tống An, anh là anh trai em..."
Tôi khẽ lau khoé miệng cho anh ấy, mỉm cười dịu dàng: "Em biết.
Chính vì thế, em mới muốn có anh."
13
Trước khi rời đi, tôi đã đốt một nén hương an thần, cuối cùng Tống Tri Niên cũng ngủ được.
Chỉ là anh ấy ngủ không sâu, hàng mi vẫn run rẩy bất an.
Vừa vào bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi từ thám tử tư.
"Về chuyện của cậu và anh cậu đã có manh mối rồi."
Ngày hôm đó, sau khi Tống Tri Niên thẳng thắn kể về thân thế, tôi đã âm thầm nhờ người điều tra.
Dù sự việc đã trôi qua nhiều năm nhưng nếu lần tìm kỹ vẫn có thể moi ra chút dấu vết.
Tôi day day ấn đường: "Kết quả thế nào?"
Tôi muốn tìm cha mẹ ruột cho Tống Tri Niên, tôi nghĩ rằng như vậy có thể sẽ làm cho anh ấy vui hơn một chút.
Đầu dây bên kia ấp úng: "Tra được một ít... nhưng... có chỗ không giống với những gì cậu nói."
Lông mày tôi giật giật: "Không giống chỗ nào?"
Giọng đối phương vang lên, hơi dè dặt: "Người được nhận nuôi... là cậu.
"Còn nữa, vụ tai nạn năm đó, có liên quan tới bố mẹ cậu."
Bước chân tôi khựng lại.
Từ phía sau, Chu Lâm gọi tôi: "Tiểu An, tôi tìm cậu mãi."
Tôi lập tức cúp máy, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không cách nào khống chế.
Chu Lâm khoác vai kéo tôi vào văn phòng anh ta, tôi cúi đầu bắt mạch cho chính mình, lòng dạ rối bời.
Những lời đó... rốt cuộc là có ý gì?
Chu Lâm vẫy vẫy tay trước mặt tôi: "Ngẩn người gì vậy? Cậu biết gần đây anh cậu đang bận gì không? Gọi điện cũng không bắt, nhắn tin cũng chẳng trả lời."
Tôi liếm môi, nhẹ giọng: "Gần đây anh ấy hơi sốt, chắc đang ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Chu Lâm kéo khẩu trang xuống: "Ờ, cũng phải, anh cậu chẳng mấy khi yên thân cứ không có việc là lại dính một trận ốm. Cậu với cậu ấy đúng là chẳng giống nhau chút nào."
Tôi thuận miệng nói tiếp: "Ừ, không phải ruột thịt mà, sao giống được."
Chu Lâm sững người: "Cậu biết rồi à? Ờ cũng đúng, lớn thế này rồi mà."